Khương Oánh nhướng mày!
Cửa lại lần nữa bị đẩy ra, Trình Tư Niên bưng một cốc nước đi vào.
Thật ra Trình Tư Niên có ngoại hình không tệ, thân hình cao lớn, trông cũng rất mực nho nhã, ôn hòa. Nếu không biết ký ức của nguyên chủ, Khương Oánh thật sự không nhìn ra anh ta lại là kẻ cặn bã như vậy.
Trình Tư Niên nói, giọng điệu ôn hòa, ánh mắt nhìn Khương Oánh đầy chuyên chú: “Vợ ơi, nước đến rồi.”
Khương Oánh nhận lấy cốc nước uống một ngụm, ánh mắt liếc thấy Trình Tư Niên đang nhìn mình, trong mắt anh ta ánh lên chút tò mò.
Làm vợ chồng hai năm, Trình Tư Niên vẫn hiểu khá rõ về vợ mình. Khương Oánh bỗng nhiên thay đổi như một người khác, anh ta ít nhiều cũng nhận ra đôi chút, chỉ là anh ta không nghĩ nhiều, chỉ cảm thấy Khương Oánh hôm nay dường như có sức hấp dẫn hơn ngày thường, vừa mở mắt đã quyến rũ anh ta, khiến anh ta cứ muốn nhìn mãi.
Cô đưa cốc nước cho Trình Tư Niên, nói một câu: “Khương Duyệt đi rồi sao?”
Tay Trình Tư Niên đang cầm cốc run lên một chút, nửa cốc nước còn lại suýt nữa sánh ra ngoài.
Anh ta luống cuống một giây, rồi nhanh chóng trấn tĩnh lại: “Cái... cái gì?” Anh ta hỏi lại: “Khương Duyệt có tới đâu!”
Khương Oánh nhìn Trình Tư Niên, mỉm cười: “Lúc nãy không phải Khương Duyệt ở đây sao? Tôi nghe thấy giọng cô ta mà!”
Dù nụ cười của Khương Oánh vô cùng xinh đẹp, dù lời nói của cô khiến người ta chột dạ, nhưng Trình Tư Niên vẫn không nhịn được nhìn chằm chằm vào mặt Khương Oánh.
Đuôi mắt dài hơi xếch lên, mang theo nét xinh đẹp, chỉ một ánh mắt cũng khiến lòng người ngứa ngáy.
Hô hấp của anh ta chậm lại rất nhiều: “Em nghe nhầm rồi, nhà không có ai khác đâu. Lúc nãy em bị ngất ở cầu thang, anh về thấy nên ôm em vào phòng ngủ.”
Khương Oánh cười như không cười: “Ồ, vậy chắc là tôi nghe nhầm rồi.”
Lòng Trình Tư Niên chưa hoàn toàn thả lỏng, tim ngược lại đập nhanh hơn.
“Vợ ơi, em thấy sao rồi?”
Khương Oánh đáp: “Tôi đỡ nhiều rồi. Bây giờ là mấy giờ?”
“Hơn 5 giờ rồi!”
Khương Oánh vén chăn, bước xuống giường.
“Sao vậy em?” Trình Tư Niên hỏi.
“Tôi chợt nhớ ra tối nay có buổi họp lớp cấp ba.”
Vì cú ngã này, nguyên chủ đã không đi buổi họp lớp này, nhưng Khương Oánh nhớ, buổi họp lớp lần này Từ Thương Tinh cũng đến.
Trình Tư Niên không hiểu sao cảm thấy buổi họp lớp này không đơn giản: “Họp lớp gì vậy, sao anh không nghe em nói?”
“Tôi nói với anh rồi, anh quên thôi.” Khương Oánh vừa nói vừa đi về phía phòng thay đồ.
Trình Tư Niên đi theo sau cô, hỏi dồn: “Em đi một mình à?”
Khương Oánh lười nhác trả lời: “Khương Duyệt cũng đi!”
Cô lấy ra một chiếc váy màu đen, ướm thử trước gương.
Trình Tư Niên nhíu mày: “Bộ này không ổn đâu.”
“Xấu lắm sao?” Khương Oánh quay đầu lại nhìn anh ta.
“Không phải xấu, mà là quá đẹp.”
Chưa cần mặc vào cũng có thể tưởng tượng Khương Oánh mặc nó sẽ quyến rũ đến mức nào.
“Đổi bộ khác đi!” Trình Tư Niên lắc đầu.
Khương Oánh cười cười, quay người chọn một bộ khác, đó là một chiếc váy nhung màu xanh lục đậm. Màu váy này đặc biệt hợp với Khương Oánh, vừa xinh đẹp gợi cảm, lại có vẻ cao cấp. Váy không hở hang, nhưng lại có thể phô bày hoàn toàn đường cong cơ thể cô.
Đợi cô thay váy xong đi ra, mắt Trình Tư Niên nhìn thẳng tắp.
“Vậy tôi ra ngoài đây.”
Khương Oánh xách túi, bước những bước uyển chuyển nhẹ nhàng đi ngang qua trước mặt Trình Tư Niên. Đi được vài bước, cô cười nói: “Có lẽ ăn xong tôi sẽ đi uống vài ly với bạn cũ, sẽ về hơi muộn một chút.”
Nói xong, cũng không đợi Trình Tư Niên nói gì, cô liền xuống lầu rời đi. Trình Tư Niên hoàn hồn lại thì Khương Oánh đã ra đến cửa.
[Đạt được 10 điểm giá trị tham niệm.]
...
Khương Duyệt cũng phải đến khách sạn rồi mới biết hôm nay Từ Thương Tinh cũng tới.
Vốn dĩ cô ta không định đến. Vừa hay sau khi rời khỏi nhà Khương Oánh thì không có việc gì làm, thấy tin nhắn liên tục cập nhật trong nhóm WeChat, cô ta nhàn rỗi buồn chán nên đã đến.
Không ngờ Từ Thương Tinh lại về nước. Nghĩ đến lát nữa có thể gặp Từ Thương Tinh, tâm trạng Khương Duyệt rất phức tạp.
Năm đó, cô ta yêu thầm Từ Thương Tinh ba năm, mới lấy hết can đảm tỏ tình một tuần trước kỳ thi đại học. Nhưng tin nhắn tỏ tình của cô ta vừa gửi đi thì thấy Từ Thương Tinh hẹn Khương Oánh ra ngoài.
Mặc dù Khương Oánh đã từ chối Từ Thương Tinh, nhưng Từ Thương Tinh đã không tham gia thi đại học mà đi du học luôn.
Khương Duyệt vẫn luôn cho rằng đó là lỗi của Khương Oánh. Lòng hận thù của cô ta đối với Khương Oánh cũng bắt đầu ngày càng nghiêm trọng từ lúc đó.
Hơn 6 năm trôi qua, trong lòng cô ta vẫn chưa bao giờ quên được Từ Thương Tinh. Nghe nói anh ta phát triển rất tốt ở nước ngoài, hiện là nhà thiết kế khá có tiếng trên trường quốc tế.
Nghe mọi người xung quanh đều đang bàn tán về Từ Thương Tinh, Khương Duyệt không nhịn được đứng dậy đi vào nhà vệ sinh.
Trong nhà vệ sinh, cô ta nhìn vào gương kiểm tra lại lớp trang điểm.
Hai năm trước cô ta đã sang Hàn Quốc thẩm mỹ, sửa mũi và mắt. Trước kia nhan sắc cô ta chỉ được sáu phần, giờ đã có thể được tám, chín phần.
Hôm nay, ánh mắt kinh ngạc của các bạn học khi thấy cô ta, cô ta đều nhìn thấy hết. Lát nữa Từ Thương Tinh nhìn thấy cô ta, chắc hẳn cũng sẽ ngạc nhiên.
Khương Duyệt không khỏi mong chờ. Cô ta cười, dặm lại chút son môi, mang giày cao gót, quay lại phòng lúc nãy.
Vừa đẩy cửa ra, cô ta liền thấy mọi người đang vây quanh một người đàn ông rất cao. Mắt Khương Duyệt sáng lên, cả trạng thái cũng khác hẳn.
Cô ta hít một hơi thật sâu, chậm rãi đi tới, mong chờ ánh mắt Từ Thương Tinh sẽ hướng về phía mình.
Cuối cùng, cô ta thấy Từ Thương Tinh dường như sắp nhìn sang đây, cô ta nín thở chờ đợi.
“Xin lỗi, tôi đến muộn!”
Giọng nói ngọt ngào vang lên sau lưng Khương Duyệt, mang theo chút ý cười và áy náy. Mỗi chữ cô nói ra, âm cuối đều mềm mại xen lẫn vài phần quyến rũ.