[Xuyên Nhanh] Nữ Vương Câu Hệ

Thế giới 1 - Chương 2.3: Bạch phú mỹ bị em gái nuôi cướp chồng

Xung quanh Từ Thương Tinh cũng có mấy người phụ nữ vây quanh. Anh ta vừa đẹp trai, gia thế tốt, công việc tốt, lại còn độc thân, đương nhiên là đối tượng được săn đón trong mắt những cô gái độc thân tại buổi họp lớp. Những cô gái chưa kết hôn đó đều muốn xin WeChat của anh ta để phát triển thêm.

Lòng Khương Duyệt cũng thấp thỏm, mình đã kết hôn, liệu Từ Thương Tinh có vì muốn tránh né mà giữ khoảng cách với mình không.

Cô ta vừa mới đi tới, liền nghe thấy Từ Thương Tinh nói với những người phụ nữ đó: “Xin lỗi, tôi có trong nhóm lớp rồi, có chuyện gì có thể tag trực tiếp tôi trong nhóm.”

Lời này vừa nói ra, sắc mặt những người đó đều thay đổi.

Nói trong nhóm ư? Chẳng lẽ muốn hẹn anh ăn cơm, muốn tán tỉnh anh cũng nói trong nhóm sao?

Mọi người lộ vẻ bực bội, xấu hổ rời đi.

Khương Duyệt thầm cười nhạo những người phụ nữ đó không biết tự lượng sức mình, sau đó cô ta bước những bước duyên dáng, cười duyên nói: “Từ Thương Tinh, dự án thiết kế anh tham gia có phải là khách sạn Heitersheim không?”

Từ Thương Tinh nhìn về phía Khương Duyệt. Ấn tượng của anh ta về Khương Duyệt không sâu sắc, nhưng anh ta biết, Khương Duyệt là em gái của Khương Oánh. Không hiểu sao, anh ta gật đầu: “Phải, có chuyện gì không?”

Khương Duyệt thấy thái độ của anh ta đối với mình quả nhiên khác với người khác, trong lòng thầm vui mừng.

“Dự án này vừa hay do công ty em phụ trách. Vừa rồi nghe anh nhắc tới em liền thấy thật trùng hợp.”

Từ Thương Tinh nhìn cô ta, không có biểu cảm gì, nhưng nếu nói đến công việc liên quan, thái độ của anh ta vẫn khá lịch sự, tỏ ra khá nghiêm túc.

“Ừm!”

Có lẽ vì vừa rồi anh ta đã thẳng thừng từ chối yêu cầu xin WeChat của những người phụ nữ khác, nên Khương Duyệt cảm thấy Từ Thương Tinh có thể nói chuyện với mình vài câu, chắc là không ác cảm với mình, liền nhân cơ hội đề nghị: “Hay là mình thêm WeChat đi. Nếu công việc của anh có gì cần giúp đỡ có thể tìm em, dù sao cũng là bạn học cũ mà.”

Khương Duyệt vừa nói xong, tim liền thót lên.

Từ Thương Tinh chần chừ một giây, nghĩ đến mình vừa về nước, quả thật có nhiều chuyện không tiện lắm: “Được!”

Anh ta vừa lấy điện thoại ra, Khương Oánh đã xách túi đi tới.

“Tôi hơi mệt, phải về đây. Khương Duyệt, cô có về không?”

Khi cô nói chuyện trông có vẻ lười nhác, cũng không thèm liếc nhìn Từ Thương Tinh lấy một cái. Từ Thương Tinh lại bất giác nhìn về phía cô.

Cô đã uống rượu, mặt đỏ hồng, ánh mắt có chút mơ màng, vô cùng quyến rũ, đôi môi hồng phấn ẩm ướt, vô cùng gợϊ ȶìиᏂ.

Khương Duyệt trong lòng thầm mắng Khương Oánh đến không đúng lúc.

Nhưng cũng may là cô ta đã quét được WeChat của Từ Thương Tinh.

“Hay là chị về trước đi, em nói chuyện với bạn thêm chút nữa.”

Khương Oánh nhìn điện thoại của hai người, cười như không cười liếc nhìn Từ Thương Tinh.

Từ Thương Tinh bị cô liếc nhìn như vậy, trong lòng có cảm giác là lạ.

Khương Oánh nhẹ nhàng nói: “Vậy được, tôi đi trước đây.”

Khi cô xoay người, Từ Thương Tinh khẽ gọi tên cô: “Khương Oánh!”

Từ Thương Tinh gọi Khương Oánh lại: “Vừa rồi không phải em nói muốn mở một phòng tranh sao? Anh có bạn làm về mảng này, có muốn anh giới thiệu cho em không?”

Khương Oánh nhướng mày, nghi hoặc nhìn anh ta, sau đó cười nói: “Tôi chỉ thuận miệng nói vậy thôi.”

Như thể Từ Thương Tinh đã coi lời nói bâng quơ của cô là thật, làm cô rất ngạc nhiên vậy.

“Biết đâu sau này tôi thật sự sẽ làm cũng không chừng.”

Khương Oánh cười rộ lên, khóe mắt, đuôi mày đều toát lên vẻ quyến rũ. Cô lấy điện thoại từ trong túi ra: “Vậy... vậy tôi quét mã của anh nhé?”

Từ Thương Tinh đáp: “Ừm!”

Khương Oánh nhếch môi.

“Được rồi, vậy tôi đi đây. Anh gửi WeChat của bạn anh cho tôi nhé.”

Cô nói xong, bỗng nhiên ghé sát lại trước mặt Từ Thương Tinh, nhón chân, môi gần như chạm vào tai anh ta.

“Mà này, không phải là anh bịa ra đấy chứ?”

Nói xong, cô cũng không đợi Từ Thương Tinh trả lời, liền cười xoay người bỏ đi.

Hương thơm của cô còn vương vấn nơi chóp mũi Từ Thương Tinh, nhưng người đã nhẹ nhàng rời đi.

...

Khương Oánh rời khách sạn nhưng không về nhà. Thấy đã hơn 10 giờ tối, Trình Tư Niên gọi mấy cuộc điện thoại tới, Khương Oánh cũng không nghe máy.

Cô cố ý không về nhà, mà đến một quán bar.

Cô ngồi ở quầy bar, cầm một ly cocktail màu sắc xinh đẹp, nét mặt sâu lắng, u buồn. Chỉ thấy cô lắc nhẹ ly rượu, làn da trắng nõn dưới ánh đèn trên trần phản chiếu màu sắc đẹp đẽ, toát ra vẻ quyến rũ vô cùng.

Đã có bốn người đàn ông đến hỏi cô có muốn uống cùng một ly không, Khương Oánh đều từ chối. Đương nhiên, họ đều xin WeChat của cô, nhưng cô không thêm một ai.

Trong đó có hai chàng trai trông cũng không tệ lắm, nhưng hôm nay cô dường như không có hứng thú gì.

Cô đến đây tối nay có hai lý do: một là không muốn về nhà sớm như vậy để gặp tên khốn Trình Tư Niên, lý do còn lại là đơn thuần muốn uống chút rượu.

Lúc này, cửa có hai người đàn ông bước vào. Khương Oánh chỉ liếc mắt một cái liền nhận ra một trong hai người là Cố Trầm, chồng của Khương Duyệt.

Khương Duyệt kết hôn năm ngoái, chồng cô ta là con trai thứ hai của Tập đoàn Cố thị. Tuy là con riêng nhưng đã được nhận tổ quy tông mấy năm trước. Cuộc hôn nhân với Khương Duyệt cũng là hôn nhân thương mại, hai người không có tình cảm, lúc kết hôn đã ký thỏa thuận, chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa, 2 năm sau sẽ ly hôn.

Nguyên chủ thường xuyên nghe Khương Duyệt phàn nàn chồng mình lạnh lùng vô tình, xem nhà như khách sạn, số lần về nhà ít đến đáng thương.

Kết hôn một năm, hai người ngay cả quan hệ vợ chồng thực sự cũng không có. Chuyện thế này, Khương Duyệt không có cách nào than thở với người ngoài, dù trong lòng cô ta rất ghét Khương Oánh, nhưng cũng chỉ có thể tâm sự với Khương Oánh.