Trọng Sinh 80, Chị Gái Lên Tàu Ra Hải Đảo, Em Gái Giật Chồng Đổi Vận Xui

Chương 3

“Tên đàn ông đê tiện! Cái thứ dâʍ đãиɠ! Anh còn biết xấu hổ không? Dám nɠɵạı ŧìиɧ ngay trước mặt tôi!”

Thẩm Lê vừa cào vừa đánh, vừa tát vừa mắng: “Không giữ nổi cái của quý của mình thì nên cắt đi, để khỏi suốt ngày ong bướm!”

Cô càng nói càng giận, hai tay liên tục tát vào mặt gã đàn ông khốn nạn, trút hết oán hận của kiếp trước!

Tống Thanh Sơn bị đánh đến mặt mũi nóng rát, đau thấu xương. Trong lòng anh ta dâng lên cảm xúc phức tạp.

Thẩm Lê, một cô gái nhỏ nhắn, dịu dàng bị kích động đến mức trở nên hung dữ như vậy...

Xem ra Thẩm Lê yêu anh ta tha thiết lắm!

Nếu không cũng sẽ không bị kích động đến mức phát điên như thế.

“Đừng đánh nữa! Đừng đánh nữa!” Thẩm Mộng Nguyệt khóc lóc chắn trước mặt gã đàn ông. “Là lỗi của em, là em yêu anh Thanh Sơn tha thiết!”

“Được, chiều theo ý cô!” Cô túm tóc Thẩm Mộng Nguyệt, lại tát thêm mấy cái nữa. Tay cô ra đòn nhanh và mạnh, chẳng mấy chốc, mặt Thẩm Mộng Nguyệt sưng vù, bê bết máu, trông như đầu heo.

Đánh mỏi tay, cô buông Thẩm Mộng Nguyệt ra, khoanh tay hỏi: “Vừa rồi cô nói đều là lỗi của cô, vậy là cô chủ động cưỡиɠ ɧϊếp anh ta?”

“Em...” Mặt Thẩm Mộng Nguyệt lúc xanh lúc đỏ.

“Em cái gì! Chẳng lẽ tôi nói sai sao? Ý cô là, cô chủ động cưỡng bức Tống Thanh Sơn, nói cách khác, cô là nữ phạm tội hϊếp da^ʍ?” Thẩm Lê cười khẩy: “Nếu vậy thì tôi phải báo cảnh sát thôi...”

“Đừng! Đừng mà... Có gì từ từ nói, đừng làm lớn chuyện!” Lưu Phượng Hà bò dậy khỏi sàn.

“Đều là người một nhà...”

Cái con nhỏ này, giọng to quá! Nếu cứ tiếp tục ồn ào thế này, cả thôn đều sẽ bị thu hút đến mất!

Đến lúc đó, danh tiếng của con gái bà ta còn ra thể thống gì?

“Tiểu Lê à, chuyện này là Mộng Nguyệt và Thanh Sơn có lỗi với con. Con muốn bồi thường gì cứ nói, có vấn đề gì chúng ta sẽ cùng nhau giải quyết.” Lưu Phượng Hà nói.

“Mẹ con bà thật độc ác, muốn lừa tôi gả cho một lão già làm sĩ quan để tôi phải chịu cảnh phòng không gối chiếc!”

Thẩm Lê khoanh tay, lạnh lùng nói. “Muốn tôi không làm ầm ĩ chuyện này lên cũng được, trừ khi đưa tôi tiền sính lễ của Lục Cảnh Xuyên, tiền sính lễ của Tống Thanh Sơn và cả của hồi môn nữa! Tôi cũng không đòi hỏi nhiều, của hồi môn cho tôi hai tờ tiền mười tệ, mười phiếu thịt, hai mươi phiếu lương thực và năm mươi phiếu vải.”

“Con bị điên rồi à?” Lưu Phượng Hà trố mắt.

“Đâu ra nhiều tiền thế?”

Thẩm Mộng Nguyệt cũng tỏ vẻ khinh bỉ: “Thẩm Lê, chị tham tiền đến phát điên rồi à? Ở đây mà dám đòi hỏi quá đáng!”

Thẩm Lê càng như vậy, Thẩm Mộng Nguyệt càng cảm thấy mình cướp hôn ước này là đúng!

Thẩm Lê căn bản không nỡ rời xa Tống Thanh Sơn! Tống Thanh Sơn chính là cục vàng!

Chỉ tiếc kiếp trước cô ta không có mắt nhìn, không nhận ra tiềm năng của Tống Thanh Sơn!

Kiếp này, cô ta nhất định phải nắm chắc cơ hội!

“Nếu vậy, tôi đành phải công khai chuyện xấu xa các người làm, để trưởng thôn, để hàng xóm láng giềng phân xử công bằng.” Cô thở dài, đi đến cửa, đẩy cửa ra, đặt bàn tay nhỏ bé trắng nõn lên môi. “Hàng xóm ơi, mọi người đến xem nào! Trước khi cưới, em gái tôi đã dan díu với hôn phu của tôi...”

Chưa nói hết câu, Lưu Phượng Hà đã bịt miệng cô lại!

“La hét cái gì?” Lưu Phượng Hà giậm chân sốt ruột. “Không thể nói chuyện đàng hoàng sao?”

Thẩm Lê gạt tay Lưu Phượng Hà ra, đôi mắt đen láy cong lên, lạnh lùng nói: “Không thể! Tôi đã chịu sỉ nhục lớn như vậy, chịu thiệt thòi lớn như vậy, nếu không được bồi thường thì tôi sẽ đi khắp nơi kể lể.”