Trọng Sinh 80, Chị Gái Lên Tàu Ra Hải Đảo, Em Gái Giật Chồng Đổi Vận Xui

Chương 2

Tống Thanh Sơn không cho phép Thẩm Lê mang thai, cũng không chịu dùng biện pháp bảo vệ, tối nào cũng quấn lấy cô.

Kết quả là cô mang thai bốn lần, đều bị sảy thai vì làm việc quá sức hoặc bị Tống Thanh Sơn ép phá thai với lý do sinh con sẽ ảnh hưởng đến tâm lý của hai đứa con trước, bất lợi cho sự hòa thuận gia đình.

Bốn lần phá thai liên tiếp cộng thêm lao lực quá độ khiến Thẩm Lê tuổi trẻ mà đã tàn tạ, sức khỏe suy kiệt.

Tống Thanh Sơn lại dùng tiền cô vất vả kiếm được để bao nuôi gái gú, còn dây dưa không dứt với vợ cũ.

Khi bị Thẩm Mộng Nguyệt đâm vào bụng, Thẩm Mộng Nguyệt bỏ trốn, lúc đó Thẩm Lê thật ra chưa chết, định gọi cấp cứu nhưng Tống Thanh Sơn lại ném điện thoại của cô đi.

Vợ cũ của Tống Thanh Sơn xuất hiện, khoác tay anh ta, cười đắc ý với cô: “Thẩm Lê, cô yên tâm ra đi đi, tôi sẽ thay cô chăm sóc anh Thanh Sơn.”

Hai đứa con mà Thẩm Lê dồn hết tâm huyết nuôi dưỡng lại lạnh lùng nhìn cô nằm thoi thóp trong vũng máu: “Dù sao bà cũng không phải mẹ ruột của chúng tôi. Nếu bà thương chúng tôi thì hãy yên tâm ra đi, thành toàn cho gia đình chúng tôi đi.”

Cứ như vậy, cả nhà lạnh lùng nhìn cô chết vì mất máu quá nhiều.

Đến lúc này cô mới biết mình đã nuôi ong tay áo, toàn những kẻ máu lạnh vô tình!

Cả đời cô vất vả, cuối cùng lại làm áo cưới cho người khác.

Thẩm Lệ chết trong oan ức, không ngờ lại có cơ hội sống lại.

Thẩm Mộng Nguyệt thật nực cười khi nghĩ rằng cuộc sống tốt đẹp kiếp trước của Thẩm Lê là nhờ lấy được người chồng tốt.

Cô ta còn bất chấp thủ đoạn, trước khi Thẩm Lê và Tống Thanh Sơn kết hôn, cô ta đã quyến rũ và lên giường với anh ta!

Nếu cô ta muốn cướp đàn ông, thì cứ để cô ta cướp.

Tên khốn này, ai muốn lấy thì lấy! Thẩm Lê cô chẳng thèm!

Nhưng cô tuyệt đối sẽ không để bọn họ được như ý một cách dễ dàng!

Thẩm Lê xông lên, giáng cho Tống Thanh Sơn một cái tát mạnh!

Một tiếng "Chát" vang lên giòn giã, trên mặt Tống Thanh Sơn in hằn năm dấu tay, lập tức sưng đỏ!

“Tên đàn ông đê tiện không giữ nổi quần, chỉ biết nghĩ bằng nửa thân dưới! Ngày mai là lễ cưới rồi mà hôm nay lại đi ăn nằm với em vợ, đầu óc anh bị úng nước à? Sao mà đê tiện thế?”

Móng tay cô dài và nhọn. Khi tát, cô cố tình cào mạnh vào mặt anh ta. Sau cái tát, mặt Tống Thanh Sơn bê bết máu, trông như bị mèo cào.

Mặt Tống Thanh Sơn nóng rát, máu không ngừng chảy ra: “Cô...”

Trong ấn tượng của anh ta, Thẩm Lê là một cô gái dịu dàng, sao đột nhiên lại trở nên chua ngoa như vậy?

“Dù có oán hận thì cũng không được đánh người!” Thẩm Mộng Nguyệt xót xa lên tiếng.

“Chát...” Cô lại giáng cho Thẩm Mộng Nguyệt một cái tát nữa: “Tôi đánh chính là đôi gian phu da^ʍ phụ các người!”

Cái tát khiến Thẩm Mộng Nguyệt ngã xuống giường, tóc tai rối bù, mặt bị móng tay cào rách, đau rát. Cô ta ôm mặt, nhìn thấy máu đầy tay, hét lên: “Mặt của tôi... Mặt của tôi...”

“Con làm cái gì vậy?” Lưu Phượng Hà, mẹ kế của Thẩm Lê, mẹ ruột của Thẩm Mộng Nguyệt vội vàng chạy đến can ngăn, nhưng bị cô đá văng ra: “Tránh ra!”

Từ nhỏ đến lớn, Lưu Phượng Hà đã gây cho cô không ít uất ức!

“Thẩm Lê, em bình tĩnh lại đi...” Tống Thanh Sơn chưa nói hết câu, Thẩm Lê đã lại giáng cho anh ta một cái tát nữa, trút hết nỗi đau khổ của kiếp trước lên người anh ta!