“Anh và Mộng Nguyệt thật lòng yêu nhau, Thẩm Lê, hôn ước của chúng ta hãy hủy bỏ đi!”
Vừa mở mắt ra, Thẩm Lê đã thấy em gái cùng cha khác mẹ của mình là Thẩm Mộng Nguyệt đang nằm gọn trong vòng tay người đàn ông, quần áo xộc xệch.
Cả hai đang ở trên một chiếc giường đất. Đôi vai trắng nõn của Thẩm Mộng Nguyệt được khoác hờ chiếc áo khoác màu xanh của người đàn ông. Còn người đang ôm cô ta lại chính là vị hôn phu của cô, thanh niên trí thức xuống nông thôn, Tống Thanh Sơn.
Lúc này, Tống Thanh Sơn ôm chặt Thẩm Mộng Nguyệt vào lòng, ánh mắt cảnh giác nhìn chằm chằm về phía cô, như thể sợ cô sẽ lao tới làm hại Thẩm Mộng Nguyệt vậy.
“Em gả cho Thanh Sơn, chị thay em gả cho Lục Cảnh Xuyên kia đi.” Thẩm Mộng Nguyệt nói.
Mãi đến giây phút này, cô mới nhận ra, Thẩm Mộng Nguyệt cũng đã trọng sinh.
Nhà họ Thẩm và nhà họ Lục ở Kinh Thị vốn là hai gia đình không tương xứng.
Nhưng năm đó, ông nội của cô từng là tài xế cho ông nội Lục Cảnh Xuyên, đã cứu ông ấy một mạng. Cũng nhờ vậy mà hai nhà mới định ra hôn ước này.
Nhà họ Lục rất có tiếng tăm ở Kinh Thị, ba đời theo nghiệp quân đội. Cha mẹ Lục Cảnh Xuyên đều là cán bộ nghiên cứu khoa học quốc gia và thuộc tầng lớp trí thức, gia cảnh giàu có.
Vì thế, kiếp trước Thẩm Mộng Nguyệt đã được gả cho Lục Cảnh Xuyên, một sĩ quan quân đội.
Nhưng hạnh phúc chẳng tày gang, sau khi kết hôn không lâu, một cơn bão siêu mạnh đổ bộ vào hải đảo, nơi Lục Cảnh Xuyên đóng quân.
Lục Cảnh Xuyên đã hy sinh khi bảo vệ người dân, Thẩm Mộng Nguyệt trở thành góa phụ. Cô ta không cam lòng chịu cảnh cô đơn, chồng vừa mới mất đã đi tìm đàn ông khác, bị bắt quả tang nɠɵạı ŧìиɧ, danh tiếng mất hết.
Chưa dừng lại ở đó, cô ta còn ngược đãi hai đứa con của Lục Cảnh Xuyên. Đến khi chúng trưởng thành, chúng trở thành kẻ phản diện, quay lại điên cuồng trả thù và hành hạ cô ta.
Còn cô, Thẩm Lê, kiếp trước đã gả cho Tống Thanh Sơn, một người đàn ông đã ly hôn và có hai đứa con.
Cô cùng anh ta vất vả gây dựng sự nghiệp, làm giàu, cuối cùng trở thành người giàu nhất. Ngay cả hai đứa con riêng của Tống Thanh Sơn cũng được cô nuôi dạy thành tài. Con trai trở thành chuyên gia nghiên cứu khoa học, con gái trở thành luật sư nổi tiếng. Cả gia đình sống hạnh phúc viên mãn.
Nào ngờ, Thẩm Mộng Nguyệt lại ghen ghét cô, đâm cô một nhát dao chí mạng.
Tỉnh dậy lần nữa, cô đã trọng sinh.
Thẩm Mộng Nguyệt cũng trọng sinh.
Mẹ kế của cô, đồng thời cũng là mẹ ruột của Thẩm Mộng Nguyệt, Lưu Phượng Hà tuy không hiểu tại sao con gái bảo bối của mình lại bỏ chồng là một sĩ quan có điều kiện tốt như vậy mà đi lấy một thanh niên trí thức đã ly hôn còn có hai con.
Nhưng thấy hai người đã lên giường với nhau, sự trong sạch của Thẩm Mộng Nguyệt cũng không còn, bà ta đành phải ủng hộ.
Bà ta nhìn sang cô, thở dài rồi nói: “Tiểu Lê à... Con xem, hay là con nhường lại cho em con đi!”
Nhường lại?
Tất nhiên là cô sẽ nhường!
Kiếp trước, tuy cùng Tống Thanh Sơn gầy dựng sự nghiệp, trở thành người giàu có, bề ngoài thì vẻ vang nhưng đâu ai biết, mọi việc đều do một tay cô lo liệu, còn Tống Thanh Sơn chỉ ngồi hưởng thụ.
Cô vừa bận rộn với công việc, vừa phải chăm sóc hai đứa con nghịch ngợm của anh ta, lại còn phải chịu đựng mẹ chồng khó tính và cô em chồng chua ngoa.