Trọng Sinh 80, Chị Gái Lên Tàu Ra Hải Đảo, Em Gái Giật Chồng Đổi Vận Xui

Chương 4

“Đến lúc đó, tôi muốn xem Thẩm Mộng Nguyệt mất mặt rồi còn thi đại học được không!”

“Tôi muốn xem hàng xóm láng giềng sẽ bàn tán cô ta thế nào, nhà chồng sẽ nhìn cô ta ra sao!”

“À, đúng rồi, thanh niên trí thức, Tống Thanh Sơn mất mặt rồi cũng đừng hòng về thành phố nữa, danh tiếng hôi thối thế này, sau này đi đâu cũng bị người ta chỉ trỏ!”

Thẩm Mộng Nguyệt nhìn cô bằng ánh mắt oán độc, nghiến răng nghiến lợi: “Mẹ, đưa cho chị ấy đi!”

“Nhưng mà nhiều quá...” Lưu Phượng Hà đau lòng không thôi: “Tiểu Lê, bớt một chút được không?”

Cô đáp: “Bớt một xu cũng không được!”

“Mẹ, đưa đi!” Thẩm Mộng Nguyệt nghiến răng. Cô ta bò dậy khỏi giường, lắc lư đi đến bên cạnh Lưu Phượng Hà, kéo bà ta sang một bên, nhỏ giọng nói: “Mẹ, tin con đi, Tống Thanh Sơn là người có tiềm năng, sau này sẽ kiếm được rất nhiều tiền! Hai đứa con của vợ trước anh ta đều là thiên tài! Đầu tư một chút cũng đáng mà!”

“Sao con biết?” Lưu Phượng Hà nghi ngờ.

“Con nằm mơ thấy, mơ thấy những chuyện sẽ xảy ra trong tương lai! Con gái của mẹ là ai chứ? Từ nhỏ đã thông minh, đâu có dễ bị thiệt? Mẹ, tin con đi!”

“Đây là số tiền cả đời mẹ dành dụm đấy!” Lưu Phượng Hà xót xa vô cùng.

“Chỉ cần gả được cho Tống Thanh Sơn thì núi vàng núi bạc cũng có, chút tiền này có bao nhiêu!” Thẩm Mộng Nguyệt thúc giục.

Hai mẹ con thì thầm to nhỏ.

“Hai người nói xong chưa?” Cô mất kiên nhẫn lên tiếng: “Tôi đếm đến ba, nếu không đưa thì tôi sẽ kể hết chuyện xấu xa của đôi gian phu da^ʍ phụ này cho cả thôn biết...”

“Ba...”

“Hai...”

Thẩm Lê kéo dài giọng.

“Một...”

“Được rồi, tôi đưa!” Lưu Phượng Hà hít sâu một hơi, nghiến răng nghiến lợi, trừng mắt nhìn cô. “Tôi đưa, được chưa!”

“Vậy thì được.” Thẩm Lê nhún vai, ung dung ngồi xuống ghế chờ đợi.

Lưu Phượng Hà miễn cưỡng đi vào căn phòng nhỏ, một lúc sau mới mang ra một bọc vải xanh.

Bà ta cầm bọc vải, không cam lòng đi đến bên cạnh cô, nhưng lại không nỡ đưa ra.

“Đưa đây!” Ngón tay thon dài của cô nắm lấy bọc vải, thấy Lưu Phượng Hà không chịu buông tay, cô giật mạnh một cái.

Cô mở bọc vải ra, đếm ngay trước mặt mọi người:

“Tổng cộng sáu tờ mười tệ, ba mươi phiếu thịt, bốn mươi phiếu lương thực, năm mươi phiếu vải...”

Nghe Thẩm Lê đọc, Lưu Phượng Hà đau như bị từng nhát dao cứa vào tim!

Bà ta trừng mắt nhìn cô, lại trừng mắt nhìn Thẩm Mộng Nguyệt!

Tốt nhất là những gì Thẩm Mộng Nguyệt nói là sự thật!

Đếm xong, Thẩm Lê mới hài lòng: “Hình như bà quên một thứ?”

“Những gì cô muốn tôi đều đưa rồi, còn gì nữa?” Lưu Phượng Hà bất mãn nói.

“Chiếc vòng ngọc của mẹ tôi vẫn còn ở chỗ bà!” Cô hừ lạnh.

Kiếp trước, Thẩm Lê không biết chuyện về chiếc vòng này, mãi đến khi chết, xuống âm phủ, thấy được nhiều chuyện của kiếp trước, cô mới biết, chiếc vòng này vốn là mẹ ruột để lại cho cô. Sau khi mẹ cô mất, mẹ kế Lưu Phượng Hà đã chiếm đoạt nó.

Kiếp này, cô đã trọng sinh, chiếc vòng này không thể rơi vào tay người khác!

“Cô nói bậy bạ gì vậy? Chiếc vòng đó rõ ràng là cha cô mua cho tôi!” Lưu Phượng Hà cảnh giác nhìn cô.

Con nhỏ này, được voi đòi tiên!

Lấy được nhiều thứ như vậy rồi mà còn dòm ngó chiếc vòng nữa!

“Tôi nói bậy?” Thẩm Lê chống nạnh, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp lộ vẻ tức giận: “Có muốn tôi kể cho mọi người nghe chuyện bà dan díu với tên cha khốn nạn của tôi khi mẹ tôi còn chưa mất, hai người lăn lộn từ trên giường xuống ruộng không?”