Mọi người lặng lẽ quay đầu, lau nước mắt. Tiếng xe đẩy tay vang lên chầm chậm.
Bọn họ bắt đầu con đường chạy nạn rồi.
Đêm nay trăng sáng, sáng đến mức thậm chí không cần đuốc cũng có thể nhìn rõ đường đi.
Hai chiếc xe đẩy tay, một chiếc do Lý thị và Chu Đại Thương đẩy, chiếc còn lại do Hứa thị cùng Chu Cốc – nay đã mười lăm tuổi – thay phiên nhau đẩy. Hoàng thị và Chu lão nhân thì sẵn sàng luân phiên thay một trong hai người họ, để ai cũng có lúc được nghỉ ngơi.
Bọn nhỏ, trừ hai đứa nhỏ nhất, đều đi bộ phía sau.
Hoàng thị thấy Chu Quả lặng lẽ đi bên cạnh Lý thị, không nói lời nào, trong lòng có chút xót xa, nói: “Quả Quả còn nhỏ, cũng ngồi lên đi con.”
Lý thị nghe vậy liếc mắt nhìn khuê nữ, thấy nàng chẳng có ý muốn lên xe, chỉ đành nói: “Không cần đâu nương, Quả Quả cũng lớn rồi. Với lại trên xe đâu còn chỗ nữa.”
Thật ra nàng cũng đau lòng. Nhưng xe đã chất đầy đồ đạc, lại thêm hai đứa nhỏ, làm gì còn chỗ chứa thêm khuê nữ của nàng?
Hoàng thị nhìn thoáng qua hai chiếc xe, đồ đạc chất chồng từng lớp từng lớp, quả thực không còn khe hở nào.
Chu lão nhân nhìn cháu gái, dáng đứng thẳng tắp, từng bước in dấu trên đất, trong lòng lại thấy vui: “Không sao, đợi sau này bớt đồ ăn trên xe thì sẽ có chỗ. Đến lúc đó Quả Quả ngồi cùng hai em là được.”
Hứa thị liếc nhìn Chu Quả, nghi hoặc nói: “Nói đi cũng lạ, Quả Quả dạo này nhìn có vẻ khác trước…”
Vừa dứt lời, mọi người liền theo bản năng nhìn về phía Chu Quả.
Chu Quả vẫn như cũ, không có phản ứng gì. Lý thị thì lại hơi khẩn trương, luôn cảm thấy vào thời điểm như thế này mà nói ra điều gì tốt lành thì không hay, vội cười cười: “Nó lớn rồi, tự nhiên không giống trước nữa.”
Hứa thị gật đầu, cũng không hỏi thêm. Giờ này rồi, ai còn tâm trạng để ý mấy chuyện nhỏ nhặt ấy?
Hai đứa nhỏ vốn đêm qua chẳng ngủ được bao nhiêu, vừa ngồi lên xe chưa ra khỏi đầu thôn đã ngủ say như chết.
Chu Hạnh đi sát một bên, cẩn thận trông chừng, sợ chúng lăn khỏi xe. Nàng còn cởϊ áσ khoác đắp lên cho hai đứa.
Chu Đại Thương và Chu Cốc không rời khỏi xe nửa bước. Trên xe toàn là lương thực, là sinh mệnh cả nhà gửi gắm vào đó, sao dám buông lơi?
Phía sau, những người khác thấy nhà họ Chu tới, có vài người quen liền tiến lại hỏi han: “Lão tẩu tử, nghe nói đại lang, nhị lang nhà ngươi bị bắt sung quân trong thành, có thật không? Có biết bị đưa đi đâu không?”
“Các ngươi có đến huyện nha xem chưa? Có khi nào đang ở trong đó? Huyện thái gia bắt người hả? Không chừng là bị đẩy ra tiền tuyến đánh phản quân rồi… trời ơi, chiến trường thì đao kiếm vô tình lắm.”
“Không phải chỉ có nhà các ngươi, Tiền Nhị Trụ, Tiền Thiết Đầu, Vương Tam Mộc cũng bị bắt. Đáng thương nhất vẫn là Vương Tam Mộc, trong nhà giờ chỉ còn lại vợ hắn với hai đứa nhỏ… ba mẹ con đó giờ biết sống làm sao đây, trời ơi, tạo nghiệt mà…”
Hoàng thị cùng mấy người nghe xong, trong lòng nặng trĩu, gắng gượng tinh thần mà đáp lời, cũng nhân tiện hỏi thêm vài tin tức.
Chu Quả vừa nghe họ nói chuyện, vừa im lặng quan sát xung quanh.
Dưới gốc đại thụ nơi đầu thôn, đã tụ tập rất nhiều người. Bao lớn bao nhỏ, xe bò, xe đẩy tay chen chúc thành một khối. Mọi người nói chuyện đều rất nhỏ giọng, chỉ nghe ong ong ong một tràng âm thanh thấp.
Trên mặt người lớn là vẻ bàng hoàng, vô thố. Trẻ nhỏ thì hoặc ngủ say, hoặc đã hiểu chuyện mà sợ đến chẳng thốt nên lời.