Chỉ có một số ít người vẫn giữ được vẻ mặt trấn định, khí định thần nhàn, chẳng có chút dáng vẻ nào của người chạy loạn, ngược lại như đang đi ra ngoại ô ngắm cảnh.
Người như thế không nhiều, nhưng ai nhìn cũng biết – là phú hộ.
Họ có gia súc, có xe bò, xe lừa. Trên xe đắp vải dầu che đồ đạc, đâu giống nhà nghèo? Những năm gần đây, nhà nào có được một con gia súc thôi cũng đã là người khá giả trong thôn.
Chu Quả không quen người trong thôn, nhưng chỉ nhìn khí sắc, quần áo là đã biết ai giàu ai nghèo.
Những nhà nghèo, xiêm y vá chằng vá đυ.p, rách rưới bạc màu. Nhà phú hộ thì ăn mặc tươm tất sạch sẽ, tuy không đến mức lụa là gấm vóc nhưng cũng là vải bông nguyên lành. Sắc mặt họ hồng hào, thân thể cường tráng, không giống người phải lo từng bữa ăn.
Chu Mạch thấy nàng cứ nhìn chăm chăm mấy nhà có xe bò, xe lừa, liền nhỏ giọng giải thích: “Đó là xe bò nhà Trương gia. Thấy không, người đang đứng nói chuyện là con dâu út Trương gia đấy – dữ lắm. Ngày thường tụi mình đi ngang qua nhà họ, bà ấy đều trợn mắt nhìn chằm chằm, như sợ tụi mình lấy trộm đồ nhà họ. Còn con dâu cả nhà họ cũng chẳng phải người tốt lành gì. Vườn nhà họ rụng một quả dưa thôi là có thể mắng từ đầu thôn tới cuối thôn. Ngươi mà gặp hai người đó thì tốt nhất đi đường vòng, đừng dây vào. Trong thôn, bọn trẻ con ai cũng sợ họ.”
Chu Quả gật đầu, rồi chỉ sang chiếc xe lừa bên cạnh: “Vậy chiếc xe lừa kia là nhà ai? Trên còn có thùng xe, nhìn thôi đã thấy thích rồi.”
Chu Mạch hạ giọng: “Đó là nhà Trịnh tú tài. Nhà đó còn giàu hơn Trương gia nữa. Ngươi thấy mấy chiếc xe lớn phía trước không? Tám chín chiếc đấy, đều là nhà họ. Chậc, nhiều đồ thế, toàn là lương thực cả. Mà nhà họ có đông người đâu, khẳng định là nhà giàu quen thói ăn không làm rồi…”
Nhìn Chu Mạch nuốt nước miếng, Chu Quả chỉ muốn làm bộ như không thấy, nhưng cũng thật khó mà lờ đi.
Ngay lúc đó, Hứa thị cũng vừa ngẩng đầu nhìn sang, không khỏi há hốc miệng: “Trời đất ơi, nương, người nhìn kìa! Bao nhiêu xe lương thực! Con sống từng này tuổi, chưa bao giờ thấy nhiều đồ ăn như thế!”
Người xung quanh nghe vậy cũng nhìn theo, rồi xôn xao bàn tán: “Nhiều thế, nhà họ có ăn hết được không?”
“Nếu là nhà ta, chắc phải ăn tới ba năm!”
“Nhưng nhà ta sao sánh được với nhà tú tài? Người ta một ngày ba bữa, đầy đủ. Nhà mình, có ai dám ăn kiểu đó? Ăn như thế chẳng phải phá của sao?”
Lời vừa dứt, đám người lập tức trầm mặc.
Chu Quả liếc nhìn người nhà, ai nấy đều ánh mắt hâm mộ. Trong lòng nàng chợt trầm xuống.
“Ục ục…”
Bụng đói réo lên khiến nàng càng thêm trầm mặc.
Ngày trước không để tâm. Nhưng bây giờ, nàng thật sự cảm nhận được – đói bụng là chuyện khổ sở đến mức nào.
Ngày hôm nay, nàng chưa từng được ăn no. Bánh bao vừa làm ra cũng phải chia định lượng.