Lúc này trong nhà cơ bản đã chuẩn bị xong.
Chỉ là, nhà quá nhiều đồ, hai chiếc xe đẩy không chở xuể, rất nhiều thứ đành phải bỏ lại.
Hoàng thị thở dài nhìn đống đồ chưa thể mang theo, xót xa nói: “Những thứ này còn dùng tốt, bỏ lại thì chẳng biết tiện cho ai nữa.”
Ai cũng buồn, không cam lòng.
Lý thị mở miệng: “Nương, hay là chúng ta tìm chỗ giấu những thứ này đi. Nếu sau này quay về, thì vẫn còn. Để ở nhà chỉ sợ bị người khác lấy mất.”
Hứa thị cũng gật đầu: “Đúng đó, đều là đồ tốn tiền mua mà.”
Hoàng thị lại lo lắng: “Nhưng mà trong nhà đâu có chỗ nào giấu được mấy thứ này đâu.”
Ai nấy lại rầu rĩ. Nhà quá đơn sơ, giấu gì cũng dễ bị người ta thấy.
Chu Đại Thương bèn phất tay: “Giấu trong nhà không được thì giấu ngoài trời. Kiếm cái hang núi giấu vào chẳng phải được sao?”
Cả nhà nghe xong đều sáng mắt. Đúng rồi, giấu ngoài kia cũng được.
Chu Quả thì không mấy lạc quan. Nàng cảm thấy giấu trong hang cũng chưa chắc giữ được. Nếu để lâu, chuột hoặc sâu mọt cũng gặm sạch. Nhưng nghĩ lại, trong nhà không có người ở, lũ chuột cũng không ít hơn ngoài núi. Giấu đâu thì cũng giống nhau.
Chu lão nhân hô lớn: “Vậy nhanh lên! Người trong thôn đều đã tập trung ở đầu thôn rồi. Nếu chậm trễ, họ đi hết thì chúng ta lẻ loi không ai hỗ trợ trên đường đâu!”
Nói rồi ông khom lưng nhặt từng món đồ dưới đất. Thứ nào còn xài được thì cố gom lại, không nỡ để lại cho người ngoài tiện tay hốt.
Mọi người cũng nhanh chóng nhặt giúp, ngay cả Chu Túc cũng chạy tới nhặt đồ, rồi chạy lại nhét vào lòng ông nội.
Chu lão nhân vừa nhìn mớ đồ ôm trong lòng, lập tức trừng mắt: “Mấy thứ này cũng muốn giấu sao?!”
Là mấy cục đá, khúc gỗ vỡ — đúng là rác rưởi.
Chu Túc cũng trợn mắt đáp: “Đây không phải đồ hư! Đây là bảo bối của con! Tỷ tỷ nói không thể đem theo hết, mọi người đều giấu bảo bối, con cũng muốn giấu!”
Thằng bé sợ bị ném mất, nói rất kiên quyết.
Cả nhà nghe vậy bất giác bật cười.
Chu lão nhân tưởng thằng bé nói “tỷ tỷ” là Chu Hạnh, nên cũng chẳng suy nghĩ nhiều, đành để lại cho nó.
Chuẩn bị xong xuôi thì trời cũng gần sáng.
Phải đi rồi — nơi đây là nơi họ sinh ra, lớn lên, mỗi góc nhỏ trong thôn đều in dấu chân họ.
Mùa xuân hoa dại nở rộ khắp đồng, mùa hè thì gốc cổ thụ đầu thôn là chỗ mát nhất, mùa thu thì quả hạnh chín vàng cả núi là bọn trẻ con thích nhất… thậm chí đến mùa đông… Giờ nghĩ lại, mùa đông trong thôn kỳ thật cũng không tệ.
Lần này đi, không biết khi nào mới có thể quay về.
Người lớn mắt đỏ hoe, trẻ con cũng đầy mặt không nỡ rời. Dù không tránh được nạn đói, nhưng dù gì ở nhà vẫn là dễ chịu nhất.
Bọn trẻ con, dù còn ngây ngô, nhưng cũng biết đêm nay ánh trăng tròn này, sân nhỏ dưới ánh trăng này — sẽ khắc sâu trong lòng suốt đời.
Chu Quả nhìn cả nhà, lặng lẽ thở dài một hơi.
Từ xưa “cố thổ nan li” — đất cũ khó rời. Nhớ đời trước, ông ngoại nàng sống ở thế kỷ 21 giao thông thuận tiện, vài năm còn có thể về quê một lần, vậy mà tuổi càng lớn lại càng nhớ quê, ngày nào cũng đứng nhìn về hướng quê cũ.
Còn ở nơi này, thời buổi loạn lạc, một khi đi rồi — muốn trở về, chỉ sợ là chuyện xa xôi.
“Đi!” Chu lão nhân nhìn lại sân nhà mình một lần cuối, rồi dứt khoát quay đầu, dứt khoát hô mọi người xuất phát.