Xuyên Qua Loạn Thế: Chạy Nạn, Làm Ruộng Trở Thành Đại Lương Thương

Chương 9: Ra cây đại thụ đầu thôn tập hợp

Chu Túc ngửa đầu nhìn cây hạnh, há miệng nói: “Tỷ tỷ, chúng ta đi rồi, chờ lúc trở về thì quả hạnh này chắc cũng rụng hết rồi phải không?”

Nói xong còn nuốt nước miếng đánh ực.

Chu Quả nhìn bộ dạng thèm thuồng của nó, chẳng nói gì, bước tới cầm cây gậy trúc hướng lên cây mà đập. Dù sao cũng chẳng thể chờ quả chín mà rụng, để người ngoài tiện tay vặt mất thì chi bằng đánh xuống hết, còn có cái ăn trên đường chạy loạn.

Quả hạnh bùm bụp rơi xuống đất.

Chu Túc há hốc mồm nhìn bộ dạng thuần thục của tỷ tỷ. Ngày thường, bà nội quý quả hạnh lắm, xem như bảo bối.

Một cây hạnh mà nàng đập xuống gần một nửa. Nhìn đống quả nằm dưới đất, Chu Quả cân nhắc số lượng người trong nhà, chừng này chắc cũng được hơn nửa bao, đủ cả nhà ăn no. Nhưng mà trời nóng thế này, để lâu cũng không giữ được.

Nàng sai Chu Túc về phòng lấy bao tải, hai người ngồi xổm trên mặt đất nhặt quả cho vào túi.

Thu xong đống quả hạnh, cả nhà ăn tạm vài món. Đám nhỏ tuổi còn bé đã mệt lả, lăn ra ngủ.

Chu Quả nhìn Chu Túc và Chu Đào đang ngủ say, trong lòng chợt trầm xuống — chỉ sợ sau này rất lâu nữa, bọn nhỏ mới có lại được một giấc ngủ yên ổn như đêm nay.

Từ nửa chiều, cả nhà bận rộn đến tận đêm khuya.

Lúc ấy, Chu Cốc cũng đã trở về.

“Nương, bà nội, con về rồi!”

Hoàng thị và Hứa thị nghe tiếng vội chạy ra cửa.

“Về rồi hả? Lời ta dặn con có báo cho mọi người chưa? Họ nói sao, có đi không?”

Chu Cốc thở hổn hển nói: “Con nói rồi ạ. Nhưng mà mọi người cũng đã biết từ sớm, lúc con đến thì họ cũng đang thu dọn rồi. Con thấy vậy nên vội chạy về.”

Mọi người thở phào nhẹ nhõm. Hoàng thị nói: “Vậy là tốt rồi. Đói bụng rồi phải không? Vào bếp ăn đi, đang làm bánh bao đó.”

Nghĩ tới trên đường chạy loạn khó mà dừng lại nhóm lửa nấu cơm, lão thái thái đã cùng hai nàng dâu và cháu gái lớn tranh thủ vào bếp trộn bột mì còn lại, làm thành bánh bao để ăn dọc đường. Tất cả bột mì trong nhà đều đã dùng hết, nhồi vào một bao tải, đói bụng thì có thể lấy ra ăn. Bánh bao được làm từ bột mì đen trộn với bột ngô, ăn cho no bụng là chính.

Mười mấy con gà trong nhà là thứ khó xử lý nhất. Nuôi sống thì không dễ mang theo, lại tốn chỗ. Trên xe vốn đã chật, đem gà theo chiếm cả nửa xe cũng không ổn, nên cuối cùng Hoàng thị quyết định gϊếŧ một nửa, giữ lại một nửa. Gà gϊếŧ xong thì thêm muối xào sơ, ăn dọc đường là được.

Trong nhà còn một rổ trứng gà, chưa kịp mang lên trấn đổi tiền, cũng đều luộc chín hết để mang theo ăn dọc đường.

Chu Đại Thương thì dẫn bọn nhỏ ra ruộng, hái hết đậu và trái cây, chất vào sọt, bao tải mang lên xe. Lương thực có thể cứu mạng, ra ngoài một ngụm ăn có khi cũng giữ được tính mạng, không có gì quý bằng.

Mọi thứ được thu dọn và chất lên xe xong thì đã quá nửa đêm.

Lúc ấy, có một người trẻ tuổi hấp tấp chạy vào, vừa vào sân đã gọi lớn với Chu lão nhân: “Thúc! Lý chính bảo con đến báo, nếu nhà nào thu dọn xong thì ra cây đại thụ đầu thôn tập hợp. Chờ đủ người thì cùng nhau xuất phát. Con còn phải đi báo cho mấy nhà khác nữa!”

Nói xong, cậu ta xoay người chạy đi ngay.