Hứa thị lúc đó lập tức ngồi không yên, vừa nghe xong đã bật dậy nói: “Con phải về báo cho nhà mẹ đẻ! Không được, nương, con phải đi thông báo một tiếng!”
Lý thị thì không có cái phiền não đó. Cha mẹ nàng mất sớm, nàng được ca ca và tẩu tẩu nuôi lớn. Ở nhà, nàng bị đánh bị mắng, phải ngủ chuồng bò, chưa bao giờ được ăn no. Trời còn chưa sáng đã phải dậy làm việc, chờ mọi người trong nhà ngủ rồi mới dám ngủ, chịu đủ khinh rẻ và khổ sở.
Nếu không phải vì nàng thật sự có sức làm lụng, việc đồng áng việc nhà đều quán xuyến được, thì ca tẩu của nàng đã sớm gả nàng đi đại cho xong rồi.
Lúc cha của hài tử nàng đến nhà cầu hôn, nhà mẹ đẻ nàng còn dám đòi tám lượng bạc tiền sính lễ, không có tiền thì không gả muội tử. May mà nhà chồng nàng khi đó coi trọng nàng, trong nhà lại có ít tích góp nên mới thuận lợi cưới được nàng về.
Lúc xuất giá, ngoài hai bộ quần áo cũ nát, nàng chẳng có gì, tay trắng về nhà chồng. Cũng vì chuyện đó, bao nhiêu năm nay nàng sống ở nhà chồng không dám ngẩng đầu với ai, cũng cắt đứt lui tới với nhà mẹ đẻ.
Hoàng thị nghe xong Hứa thị nói, không do dự gật đầu: “Đúng, phải báo chứ. Ngươi khỏi phải đi, để Đại Mao đi cho. Hài tử chân tay nhanh nhẹn. Nhà mẹ đẻ ngươi cũng ở con đường đó, để nó tiện đường ghé luôn.”
Nói rồi bà lại quay sang nhìn Lý thị, như muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lại thôi.
Hứa thị nghe vậy mừng rỡ, Đại Mao - Chu Cốc cũng lập tức đứng dậy, đi tới cửa chợt nhớ ra gì đó, quay đầu hỏi: “Nhị thẩm, nhà mẹ đẻ thẩm có cần báo một tiếng không? Nhưng mà, nhà mẹ đẻ thẩm ở đâu ạ?”
Chu Cốc biết nhà mẹ đẻ của bà nội, nhưng thật sự không biết nhà mẹ đẻ của nhị thẩm ở đâu.
Lý thị nhíu mày, lắc đầu: “Thôi khỏi. Không cùng đường. Nhà mẹ đẻ ta ở bên kia, gần huyện thành hơn. Chắc là họ đã biết tin sớm hơn ta, không chừng đã chạy rồi cũng nên.”
Chu Đại Thương nghe vậy tiếp lời: “Phải đó, trên đường đệ về gặp không ít người già trẻ đang dắt díu nhau chạy loạn, còn có nguyên cả thôn di dời. Mấy thôn gần huyện thành chắc chắn chạy sớm hơn chúng ta.”
Chu Cốc gật đầu cái rụp rồi vội vã chạy đi, không quay đầu lại.
Hoàng thị từ phía sau gọi với theo: “Nhớ quay về sớm đó! Trễ cỡ nào cũng phải quay lại! Nghe chưa?!”
“Con biết rồi, bà nội!” Giọng Chu Cốc càng lúc càng xa, rõ ràng là chạy rồi.
Chu lão nhân nghiêm giọng: “Mau thu dọn đồ đạc, chúng ta cũng phải nhanh lên!”
Mọi người vừa nghe, lập tức quýnh quáng chia nhau đi về phòng thu dọn.
Lão thái thái dặn lớn sau lưng họ: “Đem hết đồ đáng giá trong nhà mang đi! Thu thêm vài bộ quần áo, đệm chăn, quan trọng nhất là lương thực! Lương thực nhất định phải mang!”
Sợ bọn họ không biết cái gì quan trọng, lại cứ lôi mấy món linh tinh rách nát theo.
Chu Đại Thương ngoài hai bộ quần áo ra thì chẳng có gì để thu. Hắn kéo hai chiếc xe đẩy tay ra, kiểm tra thấy vẫn chắc chắn, liền bắt đầu chất lương thực lên.
Tiểu mạch vừa thu hoạch, chưa kịp nộp thuế, dù năm nay mất mùa nhưng vẫn còn tám, chín bao nữa. Tạm tính thì đủ ăn được một thời gian.