Chu Quả mím môi không nói. Trong những lần tỉnh táo hiếm hoi của nàng, nàng nhớ rõ người cha kia luôn che chở, yêu thương nàng hết mực.
Nàng nhớ rõ lần đầu tiên mở mắt ra khi mới sinh, thấy khuôn mặt cha cười rạng rỡ như hoa, ôm nàng như ôm trân bảo.
Sinh ly tử biệt, nàng đã trải qua một lần. Nay, lại sắp phải chia ly lần nữa sao?
Ngay lúc nàng đang thất thần, tay phải đột nhiên bị một bàn tay nhỏ ấm áp nắm lấy.
Quay đầu lại, một cậu bé ba bốn tuổi, trên mặt vẫn còn nước mắt, thấy nàng nhìn liền lên tiếng an ủi, khụt khịt nói: “Tỷ tỷ đừng sợ, đệ bảo hộ tỷ.”
Chu Quả ánh mắt mềm lại. Đây là đệ đệ bốn tuổi của nàng — Chu Túc.
Thằng bé chỉ cao bằng cái bàn, chính nó cũng đang sợ muốn khóc, vậy mà còn nhớ phải bảo vệ tỷ tỷ.
Nàng không khỏi đưa tay lau nước mắt cho nó, trong lòng thầm nghĩ: đứa nhỏ này, sắp phải chịu khổ rồi…
Chu Túc thôi khóc, ngơ ngác nhìn tỷ tỷ ngơ ngẩn của mình, chỉ cảm thấy nàng dường như không còn giống trước.
Chu Đại Thương lúc đầu hoảng loạn về báo tin, nhưng giờ phút này nhìn một phòng toàn phụ nữ và trẻ con gào khóc, mà không ai đưa ra được chủ ý gì, hắn đột nhiên nghẹn giọng.
Hắn bỗng nhớ ra — đại ca và nhị ca bị bắt đi rồi, giờ hắn là người lớn nhất trong nhà. Đến lúc hắn phải gánh vác trách nhiệm.
Hắn lau nước mắt, nói lớn: “Cha, nương, bây giờ không phải lúc để khóc. Chúng ta phải nghĩ cách thôi. Con từ thành về mới hay bên ngoài giờ càng ngày càng nhiều dân chạy loạn. Không biết lúc nào phản quân sẽ đánh tới chỗ chúng ta. Nếu đến lúc đó mới chạy thì một nhà toàn phụ nữ trẻ nhỏ như mình, làm sao thoát nổi?”
Mấy người lớn đều quay sang nhìn lũ trẻ, bọn nhỏ đứa nào mặt cũng đầy nước mắt và nỗi sợ, trong mắt là sự bàng hoàng, không biết làm gì.
Chu lão nhân trong lòng cũng dao động. Đúng vậy, ông còn một đống cháu trai cháu gái, nếu phản quân kéo tới, chúng chẳng khác gì cừu non trước hổ lang.
Nhưng vừa định nói ra thì nghẹn lại — ông già rồi, rời đi dễ, sống sót mà trở về e là khó…
Lý thị ôm một tia hy vọng: “Biết đâu bọn họ không đánh tới đâu? Giờ cũng chưa rõ phản quân ở đâu, nếu không đánh tới, chẳng phải mình chạy uổng công?”
Có người phụ họa: “Đúng đó cha, cha tụi nhỏ đi đánh giặc, biết đâu mai mốt về? Họ về mà không thấy mình, biết tìm ở đâu?”
Chu lão nhân lưỡng lự, đó cũng chính là điều khiến ông do dự.
Mọi người đều nhìn sang Chu Đại Thương, bởi vì tất cả tin tức đều từ hắn mang về.
Chu Đại Thương thấy chẳng ai muốn chạy, cũng đành bất lực: “Không chỉ mình con từ thành trở về đâu, Nhị Trụ bọn họ cũng về rồi. Hay là mình qua thôn hỏi thử xem nhà khác tính sao.”
Chu lão nhân quả quyết gật đầu: “Được, đi, con đi với ta, qua thôn xem mọi người định thế nào.”
Chu Đại Thương đỡ lấy Chu lão nhân chân đã mềm nhũn, hai người hấp tấp rời khỏi.
Trong phòng chỉ còn lại phụ nữ và trẻ con đưa mắt nhìn nhau, không ai biết nên làm gì.
Hứa thị nhìn sang lão thái thái hỏi nhỏ: “Nương, chúng ta thật sự phải đi sao? Đi đâu bây giờ?”
Lý thị cũng nhìn bà, trong lòng cũng rối bời.
Lão thái thái chỉ lặng lẽ nhìn ra hướng ngoài phòng, không nói gì. Bà làm sao biết nên đi hay ở? Đành chờ lão nhân quay về rồi tính.
Chu Quả nắm chặt tay đệ đệ, trong lòng âm thầm nghĩ: lần này, e là thật phải chạy rồi.
Quả nhiên, chưa tới nửa canh giờ, hai người đã hấp tấp quay về.
Chu lão nhân vừa bước vào cửa đã lớn tiếng: “Lão bà tử, mau! Thu dọn đồ đạc, chúng ta phải đi ngay! Nghe nói phản quân đã đánh tới huyện bên cạnh rồi! Huyện đó kháng cự không nổi, thành đã bị phá.
Phản quân vào thành là cướp bóc, thấy của cướp của, thấy người gϊếŧ người. Dân chạy nạn đang hướng về phía này trốn. Trong thôn nhà nào cũng đang gom đồ chạy nạn, chúng ta cũng phải thu xếp mau!”
Mọi người tái mặt, không ngờ là thật — lần này thật sự phải chạy loạn rồi.
Không ai hiểu sao đang yên đang lành, bỗng nhiên lại loạn chiến, đánh tới sát nách mà trước đó không hề có tin tức gì…