Ai nấy đều có thể nghe ra sự sợ hãi và hoảng loạn trong lời nói.
“Cái gì? Bị bắt đi? Bị ai bắt? Bắt đi đâu vậy, vì sao lại bắt bọn họ?”
Trong phòng lập tức náo loạn, mọi người vừa hoảng sợ vừa nghi hoặc, không hiểu chuyện gì đã xảy ra. Rõ ràng là vào thành để tìm kế sinh nhai, sao lại bị bắt đi chứ?
Chu Đại Thương vẻ mặt kinh hoàng lao vào, vừa đến nơi liền chạy thẳng đến trước mặt Chu lão nhân và Hoàng thị, vừa khóc vừa lắp bắp nói: “Cha, nương, đại ca với nhị ca bị bắt đi sung quân rồi! Còn có rất nhiều người cũng bị bắt đi! Họ nói có chiến sự, hình như phản quân sắp đánh vào thành. Trong thành bây giờ loạn lắm, ai cũng dìu già dắt trẻ mà chạy trốn. Chúng ta phải làm sao đây? Có nên chạy không? Nhưng đại ca với nhị ca thì sao, bọn họ sẽ không sao chứ?”
Chu Quả nhíu mày, nhìn lướt qua cả nhà toàn là phụ nữ và trẻ nhỏ, trầm mặc không nói gì.
Hoàng thị và mấy phụ nhân khác vừa nghe đã nước mắt rơi như mưa, vội vàng hỏi: “Ngươi làm sao biết? Ngươi thấy tận mắt à? Bọn họ bị bắt đi đâu, ngươi biết không?”
Chu Đại Thương vừa lau nước mắt vừa kể: “Con theo sau đại ca với nhị ca vào thành, cũng định tìm việc làm. Nhưng đi lòng vòng cả buổi chẳng ai muốn thuê, đang định quay lại tìm hai người thì thấy đường phố hỗn loạn, ai cũng kêu gào ‘bắt người, bắt người!’
Con ra đến đầu phố thì thấy đại ca với nhị ca cùng nhiều người nữa bị binh lính bắt đi, nói là để sung quân, chuẩn bị đánh giặc.
Con muốn xông lên nhưng không làm gì được, đại ca với nhị ca chỉ liều mạng ra hiệu cho con mau trở về.
Lúc con quay đầu lại thì họ vẫn còn đang bắt người, nói là chiến sự sắp tới…”
Chu lão nhân ngồi bệt trên ghế, một luồng khí lạnh từ đỉnh đầu lan xuống toàn thân, rất lâu không nói được gì.
Đánh giặc…
Loạn thế tới rồi…
Lũ trẻ đầy mặt lo lắng sợ hãi. Đứa lớn nhất là Chu Cốc nói: “Cha với nhị thúc bị bắt đi đâu rồi? Chúng ta đi tìm họ về đi!”
Đại ca đã nói thế, lũ trẻ con cũng đồng thanh đòi đi tìm cha.
Lý thị và mấy người khác nghe vậy càng khóc dữ hơn. Đám nhỏ không hiểu, chứ các nàng thì quá rõ — một khi đã bị bắt sung quân, nào dễ gì quay về được?
Muốn trở lại, không biết phải đợi đến cái tháng nào, năm nào…
Chu lão nhân cũng hiểu đạo lý ấy. Ông lập tức như già đi mười tuổi, hai mắt rưng rưng.
Trên chiến trường, đao kiếm vô tình. Muốn còn sống mà trở về, e là chỉ có ông trời phù hộ.
Nhiều khả năng, ông sẽ không bao giờ được gặp lại con trai mình trước khi nhắm mắt xuôi tay.
Không ngờ, buổi sáng hôm đó từ biệt, có lẽ lại là lần cuối cùng gặp nhau trong đời.
Thấy Chu lão nhân bật khóc, trong phòng lập tức chẳng ai cầm được nước mắt, tất cả đều khóc òa.
Những đứa trẻ nhát gan càng bị dọa đến khóc to.
Tiếng khóc vang khắp căn phòng.