Nói là vậy, nhưng trong mắt ông cũng ánh lên nét lo lắng, nhìn về phía con đường hai người vừa rời đi.
Lúc ấy, Chu Đại Thương – tiểu nhi tử của ông bà – ánh mắt láo liên một hồi.
Không ai để ý rằng, Chu Quả vốn ngồi đờ ra một chỗ, ánh mắt bỗng khẽ động, nhưng rất nhanh lại trở về dáng vẻ ngơ ngẩn ban đầu.
Hai anh em vào thành tìm việc, người trong nhà cũng không ngồi yên. Người lớn xuống ruộng, lũ nhỏ thì vào núi tìm nấm. Vừa mới có mấy trận mưa phùn nhỏ, biết đâu nấm đã mọc.
Ở nhà chỉ còn lại Chu Hạnh và Chu Quả, ngay cả Chu Đào cũng theo đám trẻ vào núi.
Chu Hạnh dắt Chu Quả ra ngồi dưới gốc hạnh, dịu dàng dặn: “Quả Quả, muội cứ ngồi đây chờ nhé, đừng chạy đi đâu. Chờ tỷ làm xong việc sẽ dắt muội vào núi nhặt nấm.”
Nói rồi nàng đi rửa chén, cho gà ăn, sau lại lấy chổi quét nhà quét sân.
Chu Quả ngồi dưới gốc hạnh, chớp chớp mắt nhìn bóng dáng tỉ tỉ bận rộn ra vào.
Một lúc sau, nàng lại ngửa đầu nhìn lên cây hạnh, nhớ đến quả hôm qua ăn, nước miếng bất giác trào ra. Quả hạnh chua chua ngọt ngọt, đến giờ còn thòm thèm.
“Muội lại muốn ăn hạnh à? Đợi tỷ quét xong sân sẽ hái cho muội một quả thật vàng nhé.” – Chu Hạnh vừa quét sân vừa dõi mắt sang, thấy Chu Quả đang ngẩng đầu nhìn cây, tưởng rằng muội lại thèm.
Chu Quả trợn tròn mắt, định mở miệng, nhưng nghĩ đến “vai diễn ngốc tử” của mình, lại gắng sức ngậm chặt.
Một lát sau, Chu Hạnh cầm một quả hạnh mang đến, trên vỏ còn điểm chút màu vàng óng.
“Này, đây là quả chín nhất tỷ tìm được, mau ăn đi!”
Chu Quả do dự, còn chưa kịp đưa tay nhận lấy thì quả đã bị nhét vào tay nàng.
Phải rồi, nàng là “ngốc tử” mà, ai lại trông mong nàng nhận hay không nhận?
Nàng cầm quả hạnh, xoay qua xoay lại ngắm nghía. Mấy lần định ăn nhưng lại nhịn, bởi hôm qua ăn xong, miệng vẫn còn tê vì chua đến tận hôm nay.
Chu Hạnh mặc kệ nàng, còn nhiều việc đang chờ. Giặt giũ, dọn dẹp đều chưa xong.
Chu Quả nhìn theo bóng Chu Hạnh đi xa, rốt cuộc mới thở phào.
Tám năm nay, số lần nàng tỉnh táo chỉ đếm trên đầu ngón tay. Mỗi lần tỉnh cũng chỉ trong chốc lát. Hôm nay lại tỉnh lâu như vậy, đúng là hiếm thấy.
Chỉ tiếc, tỉnh lại rồi thì có ích gì? Nếu có thể lựa chọn, nàng thà cứ ngơ ngẩn như trước.
Nắng sớm đã lên cao, ánh mặt trời gay gắt, nhưng dưới tán hạnh vẫn mát mẻ.
Nàng ngồi yên, cố chờ cảm giác mệt mỏi quen thuộc ập đến, để chìm lại vào trạng thái mơ hồ… Nhưng đợi mãi, càng chờ càng tỉnh táo.
Đến chiều, cả nhà lần lượt trở về ăn cơm tối. Nàng vẫn chưa thϊếp đi như mọi khi.
Chu Quả ngồi yên quan sát từng gương mặt trong nhà. Tiếng nói cười, tiếng bát đũa lách cách vang lên khắp sân.
Nàng không khỏi hơi hoa mắt.
Kiếp trước, nhà nàng đông nhất cũng chỉ có bảy người. Nhiều người cùng sống dưới một mái nhà thế này, thật sự sẽ không cãi nhau sao?
“Ơ, lão tam đâu rồi? Lại chạy đi đâu rồi?” – Hoàng thị nhìn quanh một vòng, không thấy con trai út đâu.
Mọi người lúc này mới nhận ra thiếu mất người ồn ào nhất nhà. Giờ ăn mà vắng mặt, đúng là chuyện lạ.
Chu lão nhân cau mày: “Mặc kệ nó. Lại chạy đi chơi rồi chứ gì. Sắp lớn đầu mà còn không đàng hoàng, suốt ngày như con nít. Nhà nào dám gả con gái cho nó?”
Ông càng nói càng giận: “Từ nay không cho nó phần cơm giữa trưa nữa. Không về ăn thì nhịn đói đi!”
Vừa dứt lời, bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng kêu thất thanh: “Không xong rồi! Cha! Nương! Không xong rồi! Đánh nhau rồi! Đại ca với nhị ca bị bắt đi rồi!!!”
Tiếng hét vang lên cùng lúc bóng dáng Chu Đại Thương hấp tấp chạy vào sân, mặt đầy hoảng hốt.