Nói đến đây, Hoàng thị cũng hết muốn ăn, trong lòng tính toán tiền trong tráp, không khỏi thở dài một hơi: “Không còn nhiều, trong tráp chỉ còn một điếu 36 văn. Ngần ấy tiền nộp thuế còn không đủ, đầu thôn, cuối thôn cũng đều tới giục.”
Bà nói rất dứt khoát, không chút giấu giếm. Số tiền ít ỏi này mỗi khi nhớ đến, bà đều trằn trọc không ngủ được. Nay nói ra rồi, lại cảm thấy nhẹ nhõm hơn đôi phần.
Nghe chỉ còn chừng ấy tiền, trong phòng ai nấy đều im lặng, chỉ còn tiếng húp cháo xì xụp của đám nhỏ vang lên khe khẽ.
Không khí trở nên nặng nề, bọn nhỏ ăn cháo cũng rón rén, sợ phát ra tiếng lớn.
Chu Đại Phú siết chặt nắm tay, hạ quyết tâm: “Trong đất lúa mạch cũng thu xong rồi, mai con vào thành tìm việc làm.”
Chu Đại Tài cũng nhanh chóng lên tiếng: “Con sẽ đến chỗ Triệu lão gia và Tiền lão gia xem thử, biết đâu người ta còn cần người làm.”
Chu lão nhân lắc đầu, giọng trầm ổn: “Chỉ sợ không dễ như vậy. Nghe nói dạo này trong huyện thành có nhiều nạn dân đổ về, càng lúc càng đông. Người ta chỉ cần một chén cơm đã có thể sai khiến cả đám người làm, trong huyện thành chắc gì còn việc. Mấy nhà địa chủ chắc gì đã cần thêm người, cũng chẳng chịu thiệt mà nuôi người ngoài.”
Cả nhà lặng thinh, ai nấy đều thở dài.
Chu Đại Tài cúi đầu, liếc nhìn khuê nữ đang ngoan ngoãn ngồi cạnh thê tử mình – chính là Chu Quả.
Khuê nữ từ nhỏ đã ngốc ngốc, cả nhà đều thương. Hễ có gì ngon đều dành cho nàng trước. Nhưng nàng chẳng giúp được gì trong nhà, chỉ biết ăn rồi ngồi ngẩn người.
Vì thế mà đến năm sáu tuổi, Chu Quả vẫn béo tròn trắng trẻo. Nhưng vài năm gần đây, trong nhà càng lúc càng khốn khó, khuôn mặt trắng thịt khi xưa cũng gầy đi trông thấy.
Đứa được nuông chiều nhất trong nhà còn như thế, những đứa trẻ khác thì khỏi nói, ai nấy đen đúa, gầy guộc, bao năm rồi cũng chẳng lớn mấy.
Chu Đại Tài nhắm mắt, cuối cùng nói nhỏ: “Con sẽ đi huyện thành xem thử.”
Chu Đại Phú vội tiếp lời: “Huynh đi cùng đệ. Trong đất cũng không còn việc nặng, nương, các người ở nhà trông nom là được.”
Lão thái thái gật đầu, cảm thấy cũng được. Trong đất không có việc lớn, phụ nhân và mấy đứa nhỏ cũng có thể lo liệu.
Chu lão nhân thì vẫn không yên tâm, dặn dò: “Bây giờ không yên ổn, ngoài kia nạn dân đầy đường, hai đứa ra ngoài nhớ đừng gây xung đột với ai. Nếu thấy có gì không ổn thì lập tức quay về.”
Hai anh em đều gật đầu, tỏ rõ đã ghi nhớ.
Ngày hôm sau, trời còn chưa sáng, hai người đã dậy.
Hoàng thị dẫn theo hai nàng dâu chuẩn bị đồ ăn khô cho họ. Nghĩ tới việc bọn họ ra ngoài làm cu li, bà múc đầy một chén bột mì mới giã, trộn thêm chút cám và rau dại – đủ dùng vài ngày.
Trời vừa hửng sáng, cả nhà cũng dậy theo. Mọi người cùng ăn sáng, đưa tiễn hai người ra cửa.
Chu Đào – khuê nữ nhỏ nhất của Chu Đại Phú – cùng Chu Túc – tiểu đệ của Chu Quả – vui vẻ vẫy tay tiễn hai người, miệng còn hô to: “Cha nhớ mang đồ ăn ngon về nha!”
Hai người kia chỉ vẫy tay, không quay đầu lại, dần dần khuất bóng.
Hoàng thị ôm ngực, vẻ mặt lo lắng: “Trái tim ta từ sáng đến giờ cứ đập thình thịch, chẳng biết là điềm tốt hay xấu nữa.”
Chu lão nhân liếc mắt: “Sáng sớm bà nói cái gì gở vậy! Im đi! Nói chuyện tốt không muốn, cứ nói mấy chuyện xui xẻo.”