Xuyên Qua Loạn Thế: Chạy Nạn, Làm Ruộng Trở Thành Đại Lương Thương

Chương 2: Chu Quả

Cả nhà nghe vậy, cuối cùng cũng yên tâm phần nào.

Lý thị vẫn có chút lo lắng, hỏi: “Nương, đại sư có nói khi nào mới thông suốt không? Phải đợi bao lâu nữa?”

Mọi người cũng đồng loạt nhìn qua.

Lão thái thái khoát tay: “Hắn nói, duyên phận tới sẽ tự nhiên thông suốt. Loại chuyện này không thể cưỡng cầu. Ai biết ý trời thế nào chứ!”

Đúng là không còn cách nào. Có thể được đại sư đoán là có phúc khí đã là may mắn, còn dám đòi hỏi gì thêm?

Chu lão nhân gật gù: “Nếu vậy thì nhân dịp này đặt tên luôn đi.”

Thôn quê có lệ, trẻ nhỏ sợ yếu vía, thường đợi đến ba tuổi mới đặt tên chính thức.

“Đại sư đã nói là đại phú đại quý, vậy phải đặt cái tên tương xứng mới được!”

Cả nhà đều không hiểu vì sao mệnh lớn lại cần tên “áp” lại, nhưng cha nói vậy, ai nấy đều gật đầu.

Chu Đại Tài buột miệng: “Vậy gọi là Chu Đào đi, cũng là quả mà.”

Mọi người thấy cũng được, nhưng lão thái thái lại nhíu mày: “Không được, nha đầu này khác với bọn nhỏ trong nhà, là mệnh lớn, phải có cái tên khác biệt.”

“Vậy thì khác ở đâu chứ? Gọi tên quả gì mà chẳng được?” – Hứa thị chẳng cho là đúng.

Chu gia xưa nay không có ai học hành, nghĩ mãi cũng không ra cái tên nào hay, cả nhà lại rầu rĩ.

Cuối cùng vẫn là Chu Đại Thương vỗ tay nói: “Gọi là Chu Quả đi! Gần giống với Chu Đào, mà vẫn khác.”

Mọi người nghe xong mắt đều sáng lên, lão thái thái cũng gật đầu không nói gì thêm.

Thế là quyết định như vậy – cô bé ngốc nghếch, được đại sư phán có đại phúc khí, về sau sẽ đại phú đại quý – tên là Chu Quả.

Chớp mắt đã bảy, tám năm trôi qua, Chu Quả vẫn cứ ngơ ngác như cũ, chẳng có dấu hiệu gì sẽ thông suốt.

Cả nhà từ tin tưởng chuyển sang hoài nghi, rồi dần dần cũng chẳng mong ngóng nữa.

Lão thái thái trước kia còn ngày ngày trông chờ, ngoài miệng nói không vội, nhưng trong lòng nóng như lửa đốt. Chu Quả đã lớn rồi, đến tuổi bàn chuyện hôn sự, nhưng cứ thế này thì ai dám lấy?

Chỉ có mỗi Lý thị vẫn luôn tin rằng con gái mình không phải đứa ngốc. Nàng là mẹ, hơn ai hết hiểu rõ đứa con gái trắng trẻo, bụ bẫm của mình nhất định không phải phế nhân. Khi mới sinh, con bé có đôi mắt đen láy, linh động vô cùng, sao có thể ngốc được?

Cuộc sống mỗi ngày một vất vả.

Nhà họ Chu đông người, miệng ăn thì nhiều, ruộng đất chỉ có vài mẫu, các nam nhân lúc rảnh mùa vụ lại phải ra huyện làm thuê kiếm sống. Trộn thêm chút cám, chút mì, cố gắng lắm mới đủ no.

Bọn nhỏ mỗi năm mỗi lớn, nhưng cái khó càng ngày càng chồng chất.

Trời không thuận, mấy năm liên tiếp mất mùa. Mỗi năm thuế má lại càng nặng, của cải dành dụm năm ngoái cũng đã vét sạch.

Năm nay còn chưa tới đâu thì trời đã bốn tháng không mưa. Có mưa cũng chỉ lất phất, chưa thấm đất đã tạnh. Sông suối cạn trơ đáy, mùa màng lại thất bát.

Còn phải nộp thuế, trong nhà đã thắt lưng buộc bụng mà vẫn không đủ ăn.

Tối đến, cả nhà vây quanh bàn ăn cháo loãng.

Gọi là cháo, nhưng trong bát toàn là nước, mấy hạt gạo nổi lều bều như hạt bụi.

Tuy lúa mạch đã thu xong, nhưng cũng không dám ăn mạnh tay. Còn phải dành lương nộp thuế.

Ban đêm không phải làm việc, ăn xong đi ngủ, cũng không cần ăn nhiều.

Bọn nhỏ không ai than vãn, ôm bát cúi đầu húp từng muỗng một cách ngon lành.

Chu Đại Thương cũng ngồi cùng đám nhỏ, vừa ăn vừa cười.

Chu lão nhân nhìn một bàn lớn nhỏ con cháu, lại cúi đầu nhìn bát cháo trước mặt, khẽ thở dài: “Một ngày ăn hai bữa, buổi tối chỉ có vậy, sao mà no bụng được…”

Tiếng thở dài khiến cả bàn ngẩng đầu.

Hoàng thị liếc ông một cái: “Ăn nhanh đi, trời tối rồi, lát nữa chẳng thấy đường đâu.”

Nhà không có đèn dầu, trời vừa tối là lên giường ngủ.

Chu Đại Phú chau mày nhìn quanh đám nhỏ rồi hỏi: “Cha, năm nay phải nộp thuế, chúng ta lấy gì nộp đây?”

Nói rồi quay sang Hoàng thị: “Nương, trong nhà còn dư bao nhiêu tiền?”

Chu Đại Tài và Lý thị cũng nhìn về phía bà.