Xuyên Qua Loạn Thế: Chạy Nạn, Làm Ruộng Trở Thành Đại Lương Thương

Chương 1: Chu gia

Giữa hè. Chạng vạng.

Trong thôn, từng nhà đã bắt đầu nổi lửa nấu cơm, khói trắng từ ống khói lượn lờ bay lên, quẩn quanh mái ngói.

Dưới chân Tây Sơn, một hộ dân cũng đang chuẩn bị bữa tối, chẳng khác gì những nhà khác là bao. Nhưng có khác, là sân nhà này rộng hơn thường lệ, giữa sân có một cây hạnh lớn, thân to như bắp chân người lớn. Trên cây, những quả hạnh vẫn còn xanh, thỉnh thoảng theo gió lay động, hé ra vài quả đã hơi ngả vàng.

Dưới gốc cây, mấy đứa trẻ ngửa cổ nhìn lên, mặt mày hớn hở.

“Tiểu thúc! Leo lên chút nữa! Đằng sau tán lá kia kìa, thúc thấy không? Quả đó vừa to vừa vàng!”

“Còn trên đầu thúc cũng có một quả nữa!”

“Con muốn quả to nhất!”

Bọn nhỏ mồm năm miệng mười gọi inh ỏi. Trên cây, thiếu niên cười hì hì, không chút phiền lòng, vừa hái vừa theo lời chỉ dẫn của đám trẻ, tay chân nhanh nhẹn, mắt mày sáng rỡ.

Lúc này, một phụ nhân khoảng năm mươi tuổi gánh bó củi từ ngoài sân đi vào, thấy cảnh tượng vui vẻ trước mắt liền gọi: “Lão Tam, đừng hái nhiều, mỗi đứa một quả là đủ rồi. Còn lại ta còn phải để dành đem bán lấy tiền.”

Thiếu niên gật đầu. Đám trẻ nghe vậy cũng ngoan ngoãn im lặng.

Phụ nhân vừa dặn xong, quay đầu đã thấy một bé gái chừng bảy tám tuổi đang ngồi ngơ ngác trên bậc cửa, đôi lông mày khẽ nhíu lại.

Bà lại hướng lên cây nói: “Nhớ hái cho Quả Nhi một quả nữa.”

Nói xong, lắc đầu đi vào nhà.

Đây là nhà họ Chu.

Chủ nhà là Chu lão nhân, vợ là Hoàng thị. Hai ông bà sinh được ba người con trai.

Lão đại là Chu Đại Phú, cưới vợ là Hứa thị, sinh hai trai, hai gái: Chu Cốc, Chu Hạnh, Chu Mễ và Chu Đào – năm nay năm tuổi.

Lão nhị là Chu Đại Tài, cưới vợ Lý thị, sinh hai trai, một gái: Chu Mạch, Chu Quả và Chu Túc.

Lão tam là Chu Đại Thương, mười sáu tuổi, vẫn chưa cưới vợ.

Trong ba nhà, gia đình Chu Đại Tài có chút đặc biệt.

Năm ấy, khi sinh khuê nữ thứ hai – Chu Quả, vừa mới chào đời, đứa nhỏ đã không giống người thường.

Mới sinh ra đã không khóc không nháo, cho bú thì bú, mệt là ngủ, ai nhìn cũng khen đứa nhỏ này dễ nuôi, ngoan ngoãn lại đỡ phiền.

Nhưng dần lớn lên, cả nhà mới phát hiện có điều không ổn. Chu Quả không chỉ không khóc không quậy, mà còn không nói, cũng chẳng đáp lại lời người khác, cứ ngơ ngơ như khúc gỗ, gọi cũng chẳng quay đầu.

Lý thị và Chu Đại Tài như sét đánh giữa trời quang, nào ngờ đứa con gái trắng trẻo, ngoan ngoãn, xinh xắn nhà mình lại là một đứa ngốc?

Cả nhà hoảng loạn. Lão thái thái bèn mang cháu gái nhỏ đi chùa cầu thần, khấn phật. Nghe nói lần ấy, bà đốt không biết bao nhiêu dầu mè.

Trưa hôm đó trở về, lão thái thái mặt mày hớn hở, ôm Chu Quả mà cười: “Không sao cả! Đại sư nói, nha đầu này mệnh lớn, là đại phú đại quý mệnh, không giống người thường. Chỉ là thông suốt muộn thôi, cứ đợi là được!”