"Thôi kệ, bán xong hết rồi tính tiếp, ít nhất còn có thể đổi lấy một tương lai sáng sủa."
Lữ Dương cười khổ, tiện tay vặn nắp chai nước khoáng tu một hơi.
"Bắt đầu thôi!"
Nếu đã muốn thanh lý thì phải chuyển hết đống hàng lên tầng trệt.
Anh vác một thùng sữa, đang định leo cầu thang, nhưng bỗng khựng lại, ngoái đầu nhìn về phía cánh cửa sắt nhỏ với vẻ mặt kỳ lạ.
Ngay lúc đó, tiếng la hét lại vang lên:
"Con hồ ly tinh kia! Dám quyến rũ đàn ông của bà, bà xé xác mày ra!"
"Đồ đê tiện!"
"Chị hai, mau đi thôi, tụi nó lại tới nữa rồi!"
...
Lữ Dương đứng sững, mắt trừng to, đặt thùng sữa xuống rồi từng bước tiến lại gần cửa sắt, dán sát tai vào nghe.
Lại là tiếng ồn ào, tiếng chửi rủa khó nghe, cuối cùng hình như còn nghe thấy tiếng kéo người chạy đi.
"Móa... Chẳng lẽ mình bị tâm thần phân liệt thật rồi?"
Tự lầm bầm, Lữ Dương giơ tay lên nắm chốt cửa, thầm nhủ trong bụng: "Lần cuối cùng, nếu lần này vẫn nghe thấy ảo âm, ngày mai nhất định đi khám thần kinh!"
Ba, hai, một!
Anh đếm ngược rồi đột ngột kéo mạnh cửa ra, mắt nhắm nghiền rồi từ từ mở ra.
Trước mắt vẫn là bãi đậu xe ngầm yên bình như cũ.
Lữ Dương suýt chút nữa thì khóc.
"Chết tiệt, chắc chắn mai phải đi bệnh viện thôi..."
Cười khổ tự giễu, anh đang định đóng cửa lại thì bất chợt sực nhớ ra một chi tiết nhỏ: có những tiểu thuyết từng đọc nói rằng — chỉ cần bước qua một cánh cửa, thế giới bên kia sẽ hoàn toàn khác!
"Mình điên rồi chắc? Làm gì có chuyện nhảm nhí đó chứ..."
Vừa mắng mình, hai chân anh vừa như bị ai đó điều khiển, từng bước tiến về phía cửa.
"Lần cuối thật đó!"
Nghĩ vậy, cả người Lữ Dương chui thẳng qua cánh cửa.
Chậm rãi mở mắt ra, anh nhìn xung quanh.
Rồi ánh mắt trừng lớn, miệng há hốc đến mức có thể nhét vừa một quả trứng gà.
"Cái... Cái này... Là dị giới sao?"
Lữ Dương đứng ngây ra nhìn quanh, hoàn toàn bối rối.
Có một điều anh chắc chắn — đây tuyệt đối không phải bãi đậu xe, cũng chẳng phải nơi nào anh quen thuộc.
Bởi vì... Quá tàn tạ rồi.
Những tòa cao ốc xung quanh, dù còn nguyên vẹn nhất thì cũng bong tróc từng mảng tường, còn phần lớn thì đầy những vết thủng lớn, như thể vừa trải qua một trận oanh tạc khốc liệt. Thậm chí có tòa nhà đã nghiêng ngả gần như thành góc vuông, chỉ chực đổ sập.
Nhìn gần hơn, trên đường phố, mấy chục chiếc xe hơi chồng chất hỗn loạn, xe nào xe nấy móp méo thảm hại, nhiều chiếc còn rỉ sét loang lổ, trông chẳng khác nào bãi rác phế liệu.
Lữ Dương cụp mắt nhìn xuống chân.
Mặt đường trải nhựa lởm chởm ổ gà, như đã mấy chục năm không ai sửa. Cách đó chưa đến năm mét, một cột điện đổ vật ra đất, đè lên một con chó.
Con chó đó... Khắp thân chẳng còn mảnh da thịt nào lành lặn, máu me lẫn lông lá vương vãi đầy đất, như thể bị ai xé xác sống từng mảng, kinh hãi vô cùng.
"Động đất sao? Không đúng!"
Chỉ một thoáng suy nghĩ, Lữ Dương đã tự phủ định.
Cảnh tượng nơi này trông giống như vừa trải qua một thảm họa thiên nhiên khủng khϊếp, nhưng những tòa nhà đổ nát, lớp cỏ mọc um tùm trên tường nhà, cùng với ô tô han gỉ... Tất cả đều cho thấy nơi đây đã bị bỏ hoang nhiều năm.
Đặc biệt là cái mùi tanh tưởi, khó tả, nồng nặc trong không khí...
Lữ Dương lạnh cả sống lưng.
Rốt cuộc đây là đâu vậy chứ?
Từ trước tới nay dù có xem qua bao nhiêu tin tức, tạp chí địa lý, anh cũng chưa từng thấy nơi nào kỳ quái như vậy.
Khung cảnh này... Chẳng khác gì tận thế.
Chuẩn hơn là — khung cảnh hậu tận thế đầy rẫy xác sống!
"Má ơi, chẳng lẽ đây là... Thế giới thây ma?"
Ý nghĩ này vừa lóe lên, Lữ Dương đã suýt nữa nhảy dựng!
Trong truyện thì xuyên không phải tới tiên giới, thần giới, lụm báu vật các kiểu chứ ai đời vừa mở cửa cái đã văng thẳng vô thế giới xác sống thế này!
Két...
Đúng lúc đó, một âm thanh chói tai vang lên!
"Ai đó?"
Lữ Dương hoảng hồn hét to, vội vàng nhìn về phía phát ra tiếng động. Chỉ thấy cánh cửa gỗ bên trái khẽ lắc lư.
Không có gió... Thì tại sao cửa lại đung đưa?
Cổ họng khô khốc, Lữ Dương siết chặt cây gậy sắt trong tay, từ từ tiến về phía cánh cửa.
Dù trong lòng căng thẳng cực độ, nhưng anh tin rằng, nếu bên kia có xác sống, anh hoàn toàn có thể phang nát đầu nó bằng cây gậy này.
Còn nếu không phải xác sống mà là sinh vật biến dị gì khác... Anh cũng sẵn sàng bỏ chạy bất cứ lúc nào!
Từng bước chân của Lữ Dương nặng trịch, tim đập dồn dập không ngừng, khoảng cách ngày càng rút ngắn.
Ba mét...
Hai mét...
Một mét...
Hít sâu một hơi, anh siết chặt cây gậy, giơ chân đá mạnh vào cửa!
Rầm!
Cánh cửa đổ rầm xuống đất, bụi bặm tung mù mịt.
Lữ Dương vội vàng ho khan mấy tiếng, rồi căng mắt nhìn vào trong.
Trước mặt là một tiệm đồ chơi cũ kỹ. Bên trong, các giá kệ phủ đầy bụi, đồ chơi vứt vương vãi khắp nơi.
Ở góc khuất phía sau kệ, một bé gái đang cuộn mình lại, đầu gục xuống gối, khe khẽ khóc nấc.