Tôi Mở Siêu Thị Trong Thế Giới Mạt Thế

Chương 1

"26 cộng 12 cộng 28... Một ngày làm việc vất vả mà cả vốn lẫn lãi chưa tới 66 tệ, trời ơi, cái kiểu kinh doanh này còn làm ăn gì nổi nữa!"

Trong một siêu thị đồ gia dụng nhỏ, một chàng trai trẻ ngồi sau quầy thu ngân, vừa đếm tiền vừa rêи ɾỉ, mặt mày ủ ê. Cuối cùng anh ta dứt khoát ngả người ra sau, ngồi phịch xuống như một bản lỗi của dáng nằm nổi tiếng của Cát Ưu.

Cậu thanh niên đó tên là Lữ Dương, sinh viên năm tư của Đại học Nam Thành gần đó.

Lúc này đang là tháng mười – mùa thu vàng rực rỡ, bạn bè cùng trang lứa thì đang sốt sắng nộp đơn xin việc khắp nơi, chỉ riêng Lữ Dương là an ổn canh giữ cái siêu thị nhỏ của gia đình, chẳng buồn đi đâu.

Không còn cách nào khác, hai năm trước mẹ anh mất vì tai nạn xe hơi, ba anh sức khỏe xuống dốc, cuối cùng cũng không trụ nổi mà qua đời, để lại cho anh chút tài sản ít ỏi: một siêu thị rộng hơn hai mươi mét vuông, một căn hộ tám mươi mét vuông... Cùng khoản nợ mua nhà khổng lồ hơn bốn trăm nghìn tệ.

Nói trắng ra thì Lữ Dương là kiểu người nặng tình. Những thứ ba mẹ để lại, anh chẳng nỡ buông tay. Bằng không, chỉ cần cho thuê siêu thị, bán căn hộ, trả xong nợ, cuộc đời anh sẽ nhẹ nhàng biết bao.

Suy đi tính lại, anh vẫn quyết định từ bỏ việc tìm việc, bắt đầu từ tháng bảy chính thức tiếp quản siêu thị từ tay ông hai.

Ai ngờ đâu, vừa mới tiếp quản thì gặp ngay làn sóng giải tỏa, khu dân cư cũ đối diện lũ lượt chuyển đi, số hộ dân giảm mạnh. Xui xẻo nhất là trường học gần đó cũng vừa mới dời đến địa điểm mới cách tận hơn chục cây số.

Từ một khu vực náo nhiệt, chỉ trong ba tháng đã biến thành chỗ vắng như chùa bà Đanh, doanh thu của siêu thị tụt dốc không phanh, thảm không tả nổi...

"Haizz! Cứ thế này thì đừng nói trả nợ nhà, ngay cả bản thân mình cũng nuôi không nổi mất..."

Lữ Dương thở dài, hai tay ôm đầu nằm ngửa ra ghế, ngơ ngẩn nhìn trần nhà.

Thực ra anh cũng từng nghĩ đến việc chuyển chỗ khác kinh doanh, nhưng vấn đề là... Chuyển đi thì cần tiền, mà bây giờ cái gì cũng thiếu, chỉ thừa mỗi cái nghèo.

"Thôi, đi kiểm tra lại hàng hóa cái đã. Nếu không ổn thì dọn kho, thanh lý sạch rồi đóng cửa nghỉ bán luôn."

Cắn răng đưa ra quyết định, Lữ Dương cầm lấy chìa khóa, bước thẳng tới kho hàng.

Siêu thị tuy nhỏ nhưng cái gì cũng có: tầng trệt để bán hàng, còn tầng hầm bên dưới là kho chứa đồ, từ rau củ tươi sống, gạo dầu muối mắm cho đến mì gói, đồ dùng hàng ngày, thậm chí cả thuốc men cơ bản.

Lữ Dương quen tay mở cửa, nhìn đống hàng tồn kho chất đống, chỉ biết lắc đầu cười khổ.

"Ba, mẹ... Con xin lỗi. Không phải con không cố gắng, nhưng ai ngờ đúng lúc này khu dân cư và trường học lại dọn đi hết... Con tính dọn sạch đống hàng này rồi mới tính chuyện tìm việc. Không thì nhà cũng chẳng trả nổi."

Chắp tay lẩm bẩm như khấn trời khấn đất, Lữ Dương bắt đầu kiểm kê từng món hàng.

"Sữa tươi sáu thùng, sữa chà là năm thùng, sữa chua chai 2L sáu kiện, bánh mì, snack còn nhiều... Dầu đậu nành bảy chai, khoai tây hai bao lớn, củ cải xanh mười hai củ, tầm tám ký... Cũng không nhiều lắm ha?"

Loảng xoảng!

Keng keng keng!

Đúng lúc đang chăm chú kiểm hàng, một loạt tiếng lục lọi ầm ĩ đột nhiên vọng ra từ phía bên kia bức tường, xen lẫn cả tiếng la hét thất thanh!

"Cái gì vậy?"

Lữ Dương giật mình, vội đặt thùng sữa xuống, nhanh chân lần theo hướng âm thanh đến trước một cánh cửa sắt nhỏ, dán tai lên nghe.

Phía bên kia cánh cửa sắt là bãi đậu xe ngầm của tòa nhà, từ đây có thể thông sang đó — hồi ba còn sống, mỗi ngày đều ra vào bằng lối này.

Và rõ ràng tiếng động kỳ quái lúc nãy chính là từ đó truyền tới.

"Gϊếŧ nó đi!"

"Chết tiệt! Nó cắn tao!"

"Chạy mau! Chúng nó tới rồi!"

...

"Đù! Nghe căng vậy?"

Lữ Dương hoảng hồn, vơ đại cây sắt chuyên vác hàng bên cạnh, cẩn trọng kéo cửa sắt ra, len lén nhìn qua.

Nhưng vừa liếc một cái, anh ngơ ngác.

"Người đâu rồi???"

Bên ngoài, trong bãi đậu xe ngầm rộng lớn, chỉ thấy hai doanh nhân mặc vest đang tươi cười bắt tay tạm biệt, rồi ai nấy lên xe đi mất.

Xa xa, còn có một cô gái bốc lửa đang ôm hôn đắm đuối với một ông hói trung niên, sau đó hai người chui tọt vào xe, làm chiếc Range Rover to đùng lắc lư kịch liệt...

Cảnh tượng hết sức bình thường, hoàn toàn khác xa với âm thanh hỗn loạn khi nãy.

"Chẳng lẽ do mình mệt quá nên ảo thính rồi?"

Anh lắc đầu cho tỉnh táo, nhìn thêm lần nữa xác nhận không có gì bất thường, rồi đóng cửa sắt lại.

"Haizz, dạo này thức khuya quá độ rồi... Tối nay phải tranh thủ ngủ một giấc cho đã mới được. À mà lúc nãy sáu thùng sữa thì có mấy bịch nhỉ?"

Lẩm bẩm một mình, Lữ Dương lại vùi đầu vào đống kiểm kê...

Gần bốn mươi phút sau, cuối cùng cũng kiểm tra xong hết hàng hóa. Anh duỗi lưng, nhưng trên mặt vẫn là nụ cười bất đắc dĩ.

Đám hàng này ngày trước chỉ cần hai ngày là bán sạch, bây giờ có cho không chắc cũng chẳng ai buồn lấy.