Bé mặc một chiếc váy hồng, trên đầu còn đội một chiếc băng đô có tai mèo xinh xắn.
Cảnh tượng này lập tức khiến Lữ Dương nhớ tới con nhóc nhà ông hai — nhỏ cũng tầm tuổi này, suốt ngày chạy nhảy quậy phá, nhưng mỗi lần gọi anh một tiếng "Anh Dương ơi" là tim anh lại mềm nhũn.
Nghĩ tới đó, vẻ mặt căng thẳng của Lữ Dương cũng dịu đi đôi chút. Anh nhẹ nhàng tiến lại gần, ngồi xổm xuống cạnh bé gái, dịu giọng hỏi:
"Em gái ơi, em tên gì vậy? Người nhà em đâu rồi? Sao em lại ở đây một mình thế này?"
Bé gái vẫn úp mặt trong gối, không trả lời.
Lữ Dương ngẫm nghĩ một chút, rồi với tay lấy một món đồ chơi, lắc lắc trước mặt bé:
"Nhìn nè, em có thích cái này không?"
Chiếc chuông nhỏ treo trên đồ chơi leng keng vang lên.
Như bị thu hút, bé gái cuối cùng cũng ngừng khóc, chậm rãi ngẩng đầu lên.
Lữ Dương mỉm cười, vừa định đưa món đồ cho bé thì...
Cả người anh lập tức lạnh toát!
Bé gái ấy... Trên trán có một lỗ thủng lớn lòi cả xương, đôi mắt toàn lòng trắng, không chút sức sống. Da dẻ thì chỗ thối rữa, chỗ rỉ máu, thậm chí còn có vài con giòi đang bò lúc nhúc...
"Má ơi!"
Lữ Dương hét lên kinh hãi, ngã lăn ra đất!
Cùng lúc đó, bé gái lao tới!
"Grào..."
Tiếng gào gầm rợn người phát ra từ miệng bé, không giống tiếng mèo, cũng chẳng giống tiếng người. Cô bé nhào thẳng lên người Lữ Dương, đôi tay nhỏ ghì chặt lấy cổ anh, cái miệng rách toạc tận mang tai há rộng, nhắm thẳng mặt anh mà cắn!
"Biến đi!"
Lữ Dương dùng tay trái ghì trán cô bé, tay phải cố bẻ gỡ cánh tay đang siết lấy cổ mình. Nhưng rất nhanh, anh phát hiện... Sức lực của bé gái này không hề thua kém người trưởng thành! Đôi tay lạnh buốt siết chặt như kìm sắt, mặc cho Lữ Dương giãy dụa thế nào cũng không thể gỡ ra.
Cảm giác nghẹt thở mỗi lúc một rõ rệt, đầu óc bắt đầu choáng váng.
Không được!
Mình là người xuyên không mà, chẳng lẽ vừa mới đến đã chết tức tưởi thế này sao?
Lữ Dương nghiến răng cố nghiêng đầu, liếc thấy cây gậy sắt cách đó không xa — nhưng dài quá, không dễ xoay sở.
Chết tiệt!
Cảm giác thiếu dưỡng khí ngày càng nặng, Lữ Dương tay trái cố gắng đẩy lùi cái đầu thây ma kia, nhưng chẳng còn mấy sức lực để chống đỡ nữa rồi...
...
Lưng tựa vào nền đất lạnh toát, một tia nắng chói chang xuyên thẳng xuống, làm Lữ Dương phải nheo mắt lại, không tài nào mở ra nổi.
Tim anh đập loạn trong l*иg ngực, gương mặt đỏ bừng vì bị cô bé kia bóp nghẹt, ý thức cũng dần mơ hồ vì thiếu dưỡng khí.
"Chẳng lẽ mình cứ thế mà chết sao?"
Cơ thể anh mỗi lúc một yếu đi, mí mắt nặng trĩu, cảm giác như chỉ cần buông xuôi là chìm vào giấc ngủ mãi mãi.
Ngay giây phút sinh tử ấy, một cơn gió mạnh bất chợt thổi tới, chắn ngang ánh nắng trước mắt anh.
Lữ Dương gắng gượng mở mắt ra.
Một người mặc đồ đen đang đứng ngay trước đầu anh. Khuôn mặt cô ta bị che kín bằng một tấm vải đen, chỉ lộ ra đôi mắt sâu thẳm lạnh lùng. Mái tóc đen dài được buộc gọn sau đầu, nhìn thế nào cũng thấy là một cô gái trẻ.
Chưa kịp phản ứng, Lữ Dương đã thấy cô gái giơ chân phải lên cao, rồi mạnh mẽ đá thẳng về phía trước.
Cơn gió do cú đá tạo ra lướt ngang mặt anh, mang theo luồng hơi mát lạnh — và tiếp theo là "bịch" một tiếng nặng nề, cái đầu nhỏ của bé gái kia bị đá bay ra sau, đập mạnh vào bức tường xi măng.
Rầm!
Âm thanh va chạm nặng nề vang lên.
Bé gái gào lên giận dữ, khuôn mặt biến dạng, lộ ra hàm răng nhọn hoắt như dã thú, xen lẫn những mẩu thịt đỏ lòm vẫn còn mắc trên răng.
"Grào!"
Nó trừng trừng đôi mắt trắng dã nhìn cô gái áo đen, rống lên một tiếng ghê rợn rồi lao tới!
Nhưng chưa kịp nhào tới, hành động của nó đã bị chặn đứng.
Chỉ thấy cô gái thần sắc lạnh tanh, không nói một lời, rút từ phía sau ra một con dao găm ánh bạc, rồi vung tay ném ra!
Con dao chỉ dài bằng bàn tay, phía đuôi còn buộc một dải vải đỏ đang bay phấp phới.
Vυ't!
Dưới ánh nắng, mũi dao lóe lên tia sáng lạnh lẽo, xé gió lao thẳng về phía con bé.
Ngay khi nó vừa nhấc chân lên, mũi dao đã cắm phập vào cổ nó, ghim thẳng nó vào bức tường xi măng phía sau.
Máu từ động mạch cổ phun ra xối xả, phủ kín âm thanh cuối cùng của nó.
Lữ Dương lúc này mới chật vật lấy lại được hơi thở, ngẩng đầu lên nhìn cảnh tượng trước mắt, lòng vẫn còn run rẩy.
"Ca... Cảm ơn cô."
Lúng túng mất vài giây, anh mới lồm cồm bò dậy, phủi phủi lớp bụi trên người rồi hướng về cô gái áo đen cảm ơn.
Tuy từng xem vô số cảnh phim gϊếŧ chóc, nhưng đây là lần đầu tiên Lữ Dương trải nghiệm tận mắt — mà lại còn là gϊếŧ... Thây ma!
Trái tim anh vẫn còn đập thình thịch, nhưng trước mặt là một cô gái xinh đẹp lạnh lùng, đành phải cố gắng giữ bình tĩnh, dè dặt hỏi:
"À... Cho hỏi, cô tên gì?"
Cô gái lạnh lùng quét mắt nhìn Lữ Dương một cái, sau đó đi thẳng tới chỗ bé gái đã chết, nhặt lại con dao găm, thản nhiên đáp: