[Nếu ngươi thực sự muốn rời khỏi, đây là cách duy nhất.]
Giọng hệ thống vẫn lạnh lẽo vô tình, không mang theo chút cảm xúc:
[Đương nhiên, ngươi cũng có thể lựa chọn sống thêm vài ngày. Dù ngươi không chủ động, Khâm Dung cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi. Một ngày nào đó, ngươi sẽ bị hắn hành hạ đến chết.]
Gió thổi qua hồ đình, màn lụa bốn phía bị cuốn bay, rét lạnh quất thẳng vào da thịt. Cố Oanh Oanh khẽ hắt hơi một cái, cả người lạnh đến run rẩy.
“…”
Kỳ thực, hệ thống cũng không ép nàng thật sự đi ám sát Khâm Dung. Nó chỉ muốn nàng xuất hiện trước mặt hắn, chỉ cần khiến Khâm Dung tức giận, nàng sẽ không thể thoát khỏi cái chết.
Khi Cố Oanh Oanh cải trang thành cung nữ, thuận lợi thoát khỏi Tưu Oanh điện, trong lòng nàng như có tảng đá đè nặng, trái tim treo lơ lửng không lúc nào yên. Nàng hòa vào đám cung nữ đi dọc hành lang dài, vừa khéo cùng hướng với Ngự Hoa Viên.
Trong Ngự Hoa Viên, thủy tạ (nhà xây trên mặt nước) phong nhã được canh gác nghiêm ngặt.
Quả đúng như hệ thống nói, lúc này Khâm Dung đang ở trong thủy tạ. Nhưng hắn không chỉ có một mình. Ngoài trọng binh vây quanh bốn phía, trong đình còn có một vị công chúa đến từ Nam Âm quốc - Hoa Nhạc công chúa. Hai người đang đánh cờ.
“Nàng ấy trông thật đẹp mắt!”
Cố Oanh Oanh dừng lại bước chân theo sau các cung nữ phía trước, không dám nhìn thẳng Khâm Dung, chỉ len lén liếc về phía Hoa Nhạc công chúa.
Nghe nói Hoa Nhạc công chúa đến hòa thân. Khác với các thiếu nữ Bắc Vực dịu dàng, vị công chúa này có dáng người cao gầy, khuôn mặt khó phân biệt nam nữ nhưng mị hoặc mê người, từng cử chỉ đều toát lên vẻ kiêu kỳ, ưu nhã.
Dù cho Khâm Dung có dày vò, bào mòn tính tình Cố Oanh Oanh đến mức nào, thì sự yêu thích của nàng dành cho mỹ nhân xưa nay chưa từng thay đổi.
Nàng không nhịn được lại liếc nhìn Hoa Nhạc công chúa thêm vài lần, mãi cho đến khi khóe mắt chợt bắt gặp ống tay áo màu minh hoàng bên cạnh, hai chân bỗng chốc mềm nhũn. Cố Oanh Oanh hoàn hồn, vội cúi đầu, nhanh chóng cầm khay điểm tâm che khuất gương mặt mình.
[Đừng run, cẩn thận bị Khâm Dung phát hiện.]
Giọng hệ thống bất chợt vang lên trong tai.
Vốn đã căng thẳng tột độ, lại bị nó bất ngờ lên tiếng, Cố Oanh Oanh giật mình đến mức tay run lên, khiến khay điểm tâm trong tay nghiêng đổ, bánh ngọt lăn ục ục rơi đúng ngay dưới chân Khâm Dung.
“Cung tì vụng về này là từ đâu tới, còn muốn giữ lại đôi tay kia không?”
Thái giám bên cạnh Khâm Dung lạnh giọng mắng.
Mồ hôi lạnh túa ra khắp sống lưng Cố Oanh Oanh. Trong tay áo nàng, mũi chủy thủ sắc bén kề sát làn da, đôi vai co rúm lại, đầu cúi thấp đến gần như muốn vùi cả vào đất. Tầm mắt vừa chạm đến đôi ủng thêu chỉ vàng của Khâm Dung, toàn thân nàng đã run lên.
Choang!
Một tiếng rơi nhẹ, là âm thanh của cây chủy thủ.
Cố Oanh Oanh cắn răng gom góp chút dũng khí cuối cùng, giấu chủy thủ trong tay áo, định đánh tới. Nhưng ngay lúc ấy, bên tai vang lên một giọng nói trầm thấp, dịu dàng:
“Oanh Oanh?”
Khâm Dung vừa đặt quân cờ xuống, ánh mắt dừng lại trên thân ảnh đang run rẩy không xa. Hắn nhẹ nhàng hỏi, giọng không mang theo chút gợn sóng:
“Nàng… sao lại ở đây?”
Vẫn là bị phát hiện rồi!!
Cố Oanh Oanh kinh hoảng ngẩng đầu, chưa kịp nhìn rõ gương mặt Khâm Dung, đã lập tức nhào về phía Hoa Nhạc công chúa bên cạnh, chủy thủ vung lên đặt ngay giữa cổ công chúa, giọng khô khốc run rẩy:
“Không ai được nhúc nhích!”