Kim Điện Khoá Kiều

Chương 3: Ám sát Khâm Dung

[Là ta.]

Âm thanh hư vô mờ ảo len lỏi vào tai Cố Oanh Oanh, chỉ mình nàng có thể nghe thấy. Người kia hỏi:

[Ngươi có muốn rời khỏi thân xác này không?]

Trời mới biết nàng đã chờ câu hỏi ấy bao lâu. Vì quá kích động, thân thể Cố Oanh Oanh run nhẹ. Nàng khịt mũi, suýt nữa bật khóc, vội vàng gật đầu, cuống quýt nhận lỗi:

“Là ta sai rồi, ta thật sự sai rồi… Cầu xin ngươi, nhanh đưa ta ra khỏi thân xác này đi!”

Nếu còn tiếp tục ở lại, nàng sợ mình sẽ hoàn toàn hồn phi phách tán mất.

Cố Oanh Oanh… không phải Cố Oanh Oanh thật sự.

Nói chính xác, nàng thậm chí còn không phải là người. Ngay cả chính nàng cũng không biết rốt cuộc mình là thứ gì, bởi từ khi có ý thức, nàng đã không có thân thể.

Phiêu bạt giữa nhân gian suốt trăm năm, Cố Oanh Oanh chỉ là một linh hồn vô định, tồn tại như một cô hồn dã quỷ. Tâm nguyện lớn nhất của nàng chính là được sở hữu một thân xác, chỉ cần một lần được sống như người thường.

Nhiều năm về trước, cơ hội ấy cuối cùng cũng đến. Khi một đứa trẻ vừa sinh ra đã mất đi linh hồn, một tồn tại tự xưng là hệ thống “Thần Linh” xuất hiện. Nó nói với Cố Oanh Oanh rằng, nàng có thể dùng thân xác của đứa trẻ ấy để sống một đời.

Không có điều kiện. Không có bất kỳ cái giá nào phải trả. Không hề suy nghĩ, Oanh Oanh lập tức đồng ý.

Từ khoảnh khắc đó, hệ thống biến mất không thấy tung tích. Oanh Oanh cứ thế lớn lên trong thân xác mới, trải qua mười mấy năm sống như một con người, tự do và chân thật đến mức nàng suýt nữa đã tin rằng mình chính là đứa trẻ ấy.

Cho đến khi nàng trêu chọc phải Khâm Dung.

Khi hệ thống đưa linh hồn Cố Oanh Oanh nhập vào thân thể một đứa trẻ sơ sinh, nó từng nói rất rõ: một khi đã tiến vào, nàng buộc phải thay thế đứa trẻ đó sống trọn đời cho đến khi thọ mệnh kết thúc.

Hiện tại, khối thân xác này rốt cuộc cũng sắp đến lúc tận mệnh. Hệ thống không chút cảm tình, truyền lệnh:

[Chạy khỏi Tưu Oanh điện, đi ám sát Khâm Dung.]

Cố Oanh Oanh nhất thời không hiểu, chớp chớp mắt, hỏi lại:

“Ngươi… vừa nói cái gì?”

[Khâm Dung hiện đang ở Ngự Hoa Viên. Ngươi cải trang thành cung nữ, đến đó ám sát hắn. Chỉ cần hắn nổi giận gϊếŧ chết ngươi, ngươi sẽ được giải thoát khỏi thân xác này.]

Lần này nàng nghe rõ từng chữ. Hai mắt mở to kinh hoảng, lời nói ra cũng lắp bắp không rõ. Vừa nghe đến cái tên "Khâm Dung", lòng nàng đã run rẩy, vô thức ôm lấy hai đầu gối, lắp bắp nói:

“Ngươi… ngươi đang đùa phải không?”

Nàng sợ Khâm Dung đến thấu xương. Tránh còn không kịp, lấy đâu ra can đảm mà ám sát hắn?

Khâm Dung… ôn nhu, nhưng như rắn độc. Khi còn trẻ, vì muốn chiếm lấy hắn, nàng từng dùng đủ loại thủ đoạn, thế nhưng người đó chưa bao giờ thật sự nổi giận.

“Ta thật sự không thể tự sát sao?”

Cố Oanh Oanh chưa từng là người yếu đuối hay dễ khóc, nhưng lúc này đây, vành mắt nàng đỏ hoe, suýt nữa bật khóc.

Trước khi tiến vào thân thể này, hệ thống đã nói rõ: nếu giữa chừng nàng hối hận mà chọn tự sát để thoát thân, không những không thể rời khỏi thân xác, mà cả linh hồn nàng cũng sẽ tiêu tán theo cái chết ấy, hoàn toàn biến mất khỏi thế gian.

Muốn rời khỏi thân thể này, chỉ còn cách chờ đến ngày nó tự diệt vong.

Dựa theo vận mệnh gốc của chủ thể, kết cục cuối cùng là chết trong tay vị đế vương trẻ tuổi ấy.