Cố Oanh Oanh đang thiu thiu ngủ, rất nhanh đã bị tiếng gọi đánh thức. Nàng hé mắt, theo bản năng khẽ co người lại, đến khi thấy rõ người đang quỳ trước mặt, mới dụi dụi đôi mắt còn ngái ngủ, giọng mơ màng hỏi:
“Có chuyện gì vậy?”
Cảm nhận được từng đợt gió lạnh lùa qua bốn phía, Thanh Hoa nhẹ nhàng kéo lại tấm chăn cho nàng, dịu dàng khuyên:
“Nơi này gió lớn, nương nương nên uống thuốc rồi về phòng nghỉ ngơi thì hơn.”
Cố Oanh Oanh dường như vừa tỉnh lại, trong ánh mắt nàng thoáng chút ngây thơ. Đôi mắt mờ sương, mênh mang như chứa đựng ánh sáng của nước, dường như không chịu nổi ánh mặt trời, làn da nàng quá trắng, đôi môi đỏ thắm càng làm nổi bật vẻ mong manh yếu đuối.
“Ta có thể… không quay về không?”
Nàng nhìn Thanh Hoa, hỏi một câu bằng giọng nhỏ như muỗi, mang theo vẻ dè dặt, cẩn thận.
Đây chính là vị Hoàng hậu bị đồn đại khắp hoàng cung là yêu nghiệt họa quốc, kẻ mà người ta cho rằng vừa tàn độc, vừa âm tình bất định, ưa gϊếŧ chóc và khiến ai cũng phải khϊếp sợ.
Thanh Hoa nghe thấy âm thanh va chạm khẽ khàng từ dưới lớp chăn gấm, là tiếng xích sắt va vào nhau.
Cố Oanh Oanh chống tay ngồi dậy trên nệm, mái tóc rối tung buông xõa, một góc thảm nhung trượt xuống, khiến áo bị xộc xệch để lộ bờ vai trắng ngần. Trên làn da mỏng manh ấy, in hằn vài dấu vết xanh tím nhạt như những vết thương chưa lành.
“Nương nương, nếu đã không muốn trở về điện, cũng xin đừng tùy tiện ra đình giữa hồ như vậy nữa.”
Thanh Hoa không dám nhìn quá lâu, chỉ vội vã kéo lại thảm nhung trên người Cố Oanh Oanh, phủ kín đến tận cằm cho nàng.
Ở bên hầu hạ hơn một tháng, lúc này Thanh Hoa mới thật sự hiểu ra, trong hoàng cung này, những lời đồn về yêu hậu thích gϊếŧ chóc đều là giả dối. Mà điều cấm kỵ sâu nhất, kinh khủng nhất, chính là người đang ngự trên đế vị kia…
“Nương nương vẫn nên uống thuốc trước đã.”
Thanh Hoa cung kính dâng chén thuốc lên.
Từ ngày nàng bắt đầu hầu hạ Cố Oanh Oanh, liền biết thân thể của vị Hoàng hậu nương nương này vô cùng yếu ớt, mỗi ngày đều phải dùng thuốc. Nhưng điều kỳ lạ là, dù đã uống thuốc suốt một thời gian dài, bệnh tình vẫn chẳng hề thuyên giảm. Ngược lại, Hoàng hậu vẫn mỏi mệt không dứt, như thể cả người ngày một héo mòn, chẳng lúc nào có tinh thần.
Nghi hoặc đè nén trong lòng, Thanh Hoa chờ mãi không thấy nàng nhận lấy chén thuốc, liền ngẩng đầu nhìn lên. Lúc ấy, nàng ấy trông thấy Cố Oanh Oanh đang ngẩn ngơ nhìn chén thuốc, ánh mắt dường như mất hồn.
“Nương nương?”
Thanh Hoa dịu dàng gọi.
Cố Oanh Oanh nhanh chóng hoàn hồn. Nàng cắn môi, lặng lẽ đón lấy chén thuốc, không nói một lời, chậm rãi uống cạn.
Kỳ thực, nàng luôn biết rõ, đây không phải là thuốc trị bệnh. Nàng vốn không hề có bệnh, chỉ bởi vì ngày ngày uống chén thuốc ấy, thân thể mới dần dần trở nên suy nhược.
“Ta mệt rồi, ngươi lui ra đi.”
Uống xong thuốc, giọng nàng khàn khàn, khẽ phất tay ra hiệu cho Thanh Hoa lui xuống.
Chẳng bao lâu sau, hồ đình to lớn chỉ còn lại một mình nàng. Đợi cho bốn phía hoàn toàn yên tĩnh, Cố Oanh Oanh mới cẩn thận đưa mắt nhìn quanh, xác nhận không có ai, lúc ấy mới khẽ giọng hỏi:
“Vừa rồi… là ngươi đang nói chuyện sao?”
Gió trên hồ rít lên từng cơn lạnh buốt. Mãi đến nửa ngày sau, bên tai nàng mới vang lên một giọng nói khe khẽ: