Đây là tháng đầu tiên Thanh Hoa hầu hạ Cố Oanh Oanh.
Trời đổ tuyết lớn, Thanh Hoa rũ mắt, hai tay ôm khay bước đi trên hành lang dài dẫn đến Tưu Oanh điện. Màn lụa mỏng đong đưa theo gió, các cung nhân qua lại đều cúi đầu, giữ dáng vẻ cung kính và cẩn trọng.
Trong hoàng cung, ai ai cũng biết: nếu còn muốn giữ mạng sống thì tốt nhất nên tránh xa Tưu Oanh điện. Nghe nói trong cung điện đó, vị Hoàng hậu nương nương kia là người ghen tuông, sát khí nặng nề, thậm chí thích lột da người đẹp để làm đồ vật. Một nữ nhân tàn nhẫn và đáng sợ đến vậy, các cung nhân không sao hiểu nổi vì sao một vị đế vương ôn nhuận như bệ hạ lại có thể lập nàng làm Hoàng hậu.
Thanh Hoa là đại cung nữ thân cận bên cạnh Cố Oanh Oanh. Trên đường mang khay trở về điện, đôi tay nàng đã đông cứng đến đỏ bừng. Gặp biết bao cung nhân trên lối đi, rất nhiều người đều liếc nhìn nàng với ánh mắt đầy thương hại.
Tựa như trong mắt mọi người, Thanh Hoa sớm muộn gì cũng khó mà sống lâu dưới tay Cố Oanh Oanh. Thậm chí ngay cả bản thân Thanh Hoa, khi mới bước vào Tưu Oanh điện, cũng từng nghĩ như vậy… cho đến khi nàng thực sự bắt đầu hầu hạ vị nương nương kia.
Gần đến đại môn của Tưu Oanh điện, Thanh Hoa bước xuống bậc đá cao, đẩy cửa điện vốn không có ai canh giữ.
Vừa thấy Thanh Hoa trở về, một tiểu cung nữ đang đứng chờ bên ngoài liền nhỏ giọng bẩm báo:
“Nương nương lúc này đang ngủ trưa ở đình giữa hồ ạ.”
“Đình giữa hồ?”
Thanh Hoa nghe xong thì khẽ nhíu mày, lập tức tăng nhanh bước chân đi về phía đình.
Tiểu cung nữ thấy vậy thì vội vã đuổi theo:
“Tỷ tỷ làm sao vậy?”
Thanh Hoa nghiêm giọng răn dạy:
“Dạo gần đây gió tuyết lớn, thân thể nương nương lại yếu, sao ngươi có thể để người ở đình giữa hồ ngủ trưa?”
Tiểu cung nữ nghẹn lời, lắp bắp giải thích:
“Ta… ta cũng không dám quản ạ…”
Từ sau khi Hoàng thượng vì ăn năn hối lỗi mà lập Cố Oanh Oanh làm hậu, cung nhân trong Tưu Oanh điện đã chết hết lớp này đến lớp khác. Những người mới vào điện đều vì sợ nàng, vừa sợ tính tình, vừa sợ liên lụy, nên chẳng ai dám tới gần.
Trời rét cắt da, tuyết rơi đầy khắp cành mai trong vườn Tưu Oanh điện. Từ xa, Thanh Hoa nhìn thấy đình giữa hồ có rèm lụa buông xuống, liền vội vàng bước nhanh đến đó. Nàng vừa đi vừa nói với tiểu cung nữ phía sau:
“Nếu nương nương lỡ bị bệnh, bệ hạ chắc chắn sẽ không tha cho ngươi.”
Tiểu cung nữ mấp máy môi như muốn phản bác, nhưng cuối cùng vẫn im lặng.
Bệ hạ?
Nhìn thấy Thanh Hoa đã bước vào trong đình giữa hồ, tiểu cung nữ dừng lại nơi bờ nước, không dám tiến thêm nửa bước. Nàng ta khẽ hừ một tiếng, lẩm bẩm đầy khinh miệt:
“Bệ hạ cũng chẳng tới thăm nàng, còn quan tâm sống chết gì chứ…”
Trong cung có một bí mật mà ai cũng ngầm hiểu - vị Hoàng hậu nương nương này, người mà ai cũng nói là yếu ớt bệnh tật, thật ra là đang bị tân đế cầm tù trong Tưu Oanh điện.
Khi Thanh Hoa vén rèm bước vào đình giữa hồ, Cố Oanh Oanh vẫn đang ngủ say.
Trong đình gió lùa tứ phía, nhưng may thay nệm giường được trải kỹ. Cố Oanh Oanh nằm nghiêng, hàng lông mi dài khẽ buông xuống, gương mặt nhỏ nhắn tái nhợt, cả người co lại thành một khối trong tấm thảm nhung dày.
“Nương nương.”
Thấy nàng vẫn được đắp kín bằng tấm thảm nhung, Thanh Hoa mới khẽ thở phào nhẹ nhõm. Đặt bát thuốc lên bàn, nàng quỳ gối xuống trước sập, dịu giọng gọi khẽ.