Kim Điện Khoá Kiều

Chương 5: Cuối cùng nàng cũng có thể thoát khỏi hắn

“Xoẹt.”

Ngay lập tức, đám Ngự lâm quân phía sau Khâm Dung đồng loạt rút đao khỏi vỏ, lưỡi đao sáng loáng chĩa thẳng vào Cố Oanh Oanh.

Không biết có phải do ảo giác hay không, Cố Oanh Oanh cảm thấy như thể nàng đã sờ phải một vật gì kỳ lạ ở cổ Hoa Nhạc công chúa. Khi vòng tay ôm lấy công chúa, ánh mắt của nàng vô tình chuyển hướng về phía Khâm Dung.

Hắn đang lười biếng dựa vào ghế, mặc bộ thường phục giản dị, ngọc quan nhẹ nhàng đặt trên đầu, vạt áo buông lỏng trước ngực. Hắn không biểu lộ cảm xúc gì, chỉ yên lặng ngắm một quân cờ trong tay, đôi mắt sâu thẳm như không để lộ bất kỳ ý nghĩ nào.

Ánh mắt hai người vừa chạm nhau, Khâm Dung khẽ cong môi, mày nhướng nhẹ, giọng nói mang theo ý cười mà chẳng chút ấm áp:

“Oanh Oanh, đây là có ý gì?”

Hắn giơ tay ra hiệu cho đám Ngự lâm quân phía sau dừng bước, ánh mắt đảo qua cổ tay trắng mảnh đang siết chặt chủy thủ của nàng. Ngữ điệu như đang răn dạy một đứa trẻ bướng bỉnh:

“Ngoan, đem đao bỏ xuống. Tới bên cạnh trẫm.”

Không biết đã có bao nhiêu lần, người nam nhân này dùng chính dáng vẻ ôn nhu sủng ái ấy, gϊếŧ sạch những người thân cận của nàng, bẻ gãy tay chân nàng rồi đem giam vào Tưu Oanh điện như nhốt một món đồ chơi không còn giá trị.

Cố Oanh Oanh siết chặt chủy thủ, hơi thở dồn dập, lòng rối loạn không thôi.

Hệ thống rõ ràng không ngờ nàng lại bắt cóc Hoa Nhạc công chúa, vội nhắc nhở:

[Hoa Nhạc công chúa không đủ để khiến Khâm Dung nổi giận, mau thả người ra! Cầm đao lao thẳng về phía hắn!]

Nói thì dễ, nhưng hiện tại Cố Oanh Oanh đã bị tầng tầng lớp lớp Ngự lâm quân vây kín, từng nhất cử nhất động đều bị trông chừng, khó mà thoát thân.

Như hiểu được sự do dự của nàng, hệ thống gấp gáp nói thêm:

[Nghe ta! Hiện tại ngươi chỉ cần thả Hoa Nhạc, sau đó lao thẳng về phía Khâm Dung! Ngoài ra đừng nghĩ đến bất cứ điều gì!]

Cũng không nhất thiết phải đích thân Khâm Dung ra tay, chỉ cần Cố Oanh Oanh chết là do hắn, dù là ám vệ dưới trướng hắn động thủ, cũng tính là hoàn thành nhiệm vụ.

Hệ thống như thể đang thúc giục Cố Oanh Oanh, không ngừng ép nàng hành động. Cố Oanh Oanh cảm thấy tâm trí mình như bị cuốn đi, lòng đầy quyết tâm. Nàng giơ cao chủy thủ, cứng rắn hô lên:

“Khâm Dung, ta gϊếŧ ngươi!”

Tiếng gào ấy như rút từ máu thịt mà ra. Dù nàng biết mình không thể thật sự tổn thương được hắn, nhưng nếu thật có thể gϊếŧ Khâm Dung, cũng coi như thay ca ca báo thù.

Xẹt!

Một mũi tên nhọn xé gió lao đến, xuyên qua tim nàng không chút lưu tình.

Toàn thân Cố Oanh Oanh cứng đờ, hành động lập tức dừng lại. Cơn đau nơi trái tim và cảm giác linh hồn bị rút khỏi thể xác khiến trước mắt nàng trắng xóa. Tai nàng chỉ còn nghe thấy những âm thanh máy móc "tích tích", hệ thống vẫn tiếp tục nhắc nhở:

[Nhiệm vụ hoàn thành, đang trong quá trình truyền tống.]

Chủy thủ rơi khỏi tay nàng, rơi xuống đất vang lên một tiếng khô khốc.

Thân thể nghiêng xuống, nàng như rơi vào vòng tay ai đó. Trên thân thể lờ mờ còn cảm nhận được hơi thở nhã nhặn, thanh lãnh quen thuộc - một loại quen thuộc đến nỗi khiến nàng rùng mình đến từng đốt xương.

Cuối cùng, nàng có thể thoát khỏi Khâm Dung.

Ý niệm ấy vừa sinh, trong lòng chợt dâng lên một tia bình thản. Rất nhanh, ý thức của nàng chìm vào hôn mê.

Không rõ đã bao lâu trôi qua, âm thanh “tích tích” của máy móc lại vang lên, lần này xen lẫn một tiếng nhắc mơ hồ như tiếng vọng từ một thế giới rất xa:

[BUG không thể sửa chữa, hệ thống thử khởi động lại lần thứ hai!]