Từ Xóm Nghèo Đến Nữ Chiến Binh

Chương 3

Những quỹ đạo trên không chằng chịt tạo thành mạng lưới giao thông hỗn loạn, mấy công trình tạm bợ thường xuyên được dựng lên khiến không khí luôn tràn ngập mùi cát bụi.

Những lối đi nhỏ hẹp phía dưới chỉ mới được xây hơn một nửa, mặt cắt đen ngòm u tối.

Nơi này không có mặt trời, không có mưa. Chỉ có những đám mây đen u ám và những người dân tầng lớp dưới cùng lấm lem bùn đất mồ hôi.

Từ khu nội thành phồn hoa đến đầu mối giao thông hỗn độn, rồi từ đầu mối hỗn độn đến khu ổ chuột rách nát, tất cả chỉ trong một cái chớp mắt.

Tựa như một đóa hoa đột nhiên héo tàn.

Bất quá dọc đường đi, lại không thấy bất kỳ con mèo hay con chó hoang nào.

Bằng không Chu Quỳnh đã có thể thốt ra câu thoại kinh điển kia: "Một ngày nào đó cả thành phố chó này đều phải nhìn ta bằng con mắt khác."

Từ ngã tư rẽ về phía trước một đoạn chính là nơi được gọi là khu ổ chuột.

Những căn nhà hộp bằng tôn thấp bé chen chúc nhau như nấm, ven đường vài con tàu cũ kỹ bị vứ bỏ cũng có dấu vết con người ở đó.

Bên ngoài những căn nhà là bãi phơi quần áo rộng lớn. Mấy sợi dây thừng thô kệch được buộc tùy tiện trên cây, cột đèn, ống khói, dựng lên hết trục ngang này đến trục ngang khác.

Phía trên phơi đầy quần áo và chăn đơn, thỉnh thoảng bị cơn gió khô khốc thổi phồng lên. Chất liệu vải bố thô ráp vẫn còn lưu lại những vết mồ hôi mờ nhạt.

Chu Quỳnh không dám dễ dàng tiến lại gần.

Cô nép vào góc tường chậm rãi quan sát.

Cô cẩn thận đi vòng quanh một lượt.

Không biết nên đi vào từ đâu.

"Ê!"

Sau lưng cô truyền đến một tiếng quát lớn đầy vẻ thiếu kiên nhẫn.

Chu Quỳnh sợ đến mức lông tơ trên người dựng đứng lên, vội vàng cúi chào.

"Hoảng cái gì?"

"Tôi ở ngay sau lưng cô!"

Chu Quỳnh quay đầu lại, trên bức tường thấp lè tè có một thiếu niên đang ngồi. Trông không lớn, chắc chỉ khoảng mười bốn mười lăm tuổi.

Quần áo tuy cũ nát nhưng vẫn sạch sẽ, chỉ là khuôn mặt đen nhẻm, những vệt xám loang lổ khắp nơi càng làm nổi bật đôi mắt xanh lục như mắt mèo đang chớp chớp của cậu ta.

"Cô không nói gì à?"

Chu Quỳnh không biết nên nói gì, cô sợ mở miệng ra sẽ bại lộ điều gì đó.

Thiếu niên bất mãn lẩm bẩm một mình:

"Sao lại phái người ngốc nghếch như cô đến đây. Tôi phải phản ánh chuyện này với Corey mới được..., loại ngốc này ra ngoài cũng chỉ có chết."

Chu Quỳnh đứng tại chỗ giả ngơ.

Bất quá trong mắt thiếu niên, cô vốn đã đủ ngốc rồi, căn bản không cần giả vờ.

"Không đúng, cô rất đáng ngờ!"

"Chẳng lẽ bị phái đến nằm vùng sao?"

"Bất quá cũng không giống, đúng là quá ngốc."

Cậu ta lầm bầm oán giận.

Thiếu niên nhanh nhẹn nhảy xuống từ trên tường.

Tứ chi cậu ta thon gầy, sức bật tốt, hai chân nhẹ nhàng chạm đất, lập tức đã vòng ra sau lưng Chu Quỳnh.

Một tay chế trụ cổ Chu Quỳnh, tay kia nhanh như chớp chạm vào gáy cô.

Chu Quỳnh rõ ràng cảm nhận được vùng da sau cổ mình bị đầu ngón tay mềm mại ấn xuống lõm vào, rồi nhanh chóng bật lên.

Cô định ngăn cản thì thiếu niên đã nhanh nhẹn rụt tay về.

Nghĩ đến giả thiết ABO của thế giới này, bị sờ gáy chẳng khác nào bị sờ vào tuyến thể, hẳn là hành vi quấy rối tìиɧ ɖu͙© nghiêm trọng.

Chu Quỳnh chuẩn bị giả bộ bị xúc phạm.

"Cậu...!"

"Kêu la cái gì, đồ quỷ nhỏ tuyến sinh dục thứ cấp không phát triển đầy đủ!"

Chưa đợi cô kêu lên, thiếu niên đã dậm chân, một tay bịt kín miệng Chu Quỳnh.

"Yên tĩnh chút, cô muốn gọi vệ binh đến à?"

"Với cái gan bé tí tẹo này của cô mà cũng dám mò đến đây."

Máy liên lạc trên cổ tay lóe lên, sắc mặt thiếu niên trở nên cảnh giác.

Cậu ta nín thở lắng nghe động tĩnh xung quanh, với tư thế của một người bảo vệ, nhanh chóng ôm lấy Chu Quỳnh, ghé sát mặt vào tai cô, nhỏ giọng nói nhanh:

"Cô là người khu khai thác mỏ, tô cũng là người khu khai thác mỏ, tôi không lừa cô!"

"Đi đường vòng từ bên này, đi đến cuối cùng, dưới góc tường có một cái lỗ chui vào đó. Vào bên trong tìm Corey, báo tên tôi."

"Tôi là Ian - Fas - Clinton."

"Nhớ kỹ, ngàn vạn lần đừng để lộ chuyện tuyến thể không phát triển đầy đủ của cô cho người lạ biết."

Cậu ta lại sốt ruột lặp lại một lần nữa, ngón tay siết chặt cánh tay Chu Quỳnh, dò xét xác nhận.

"Nhớ kỹ."

Chu Quỳnh gật đầu.

"Buổi tối, tôi đi tìm cô!" Ian cuối cùng nghiêm túc nhìn thẳng vào mắt cô, đôi mắt xanh lục đặc biệt lóe sáng: "Nhưng đừng có chết đấy."

Ngay sau đó, cậu ta lại một lần nữa lấy đà nhảy lên, nhẹ nhàng như một con chim, từ trên tường thấp xoay người vượt qua.

Chu Quỳnh sờ sờ sau cổ mình, cảm thấy nghe theo lời Ian nói cũng tốt, cô xé một tấm vải dài từ vạt áo khoác, quấn quanh cổ vài vòng.

Cậu thiếu niên tên Ian này đến nhanh, đi cũng nhanh.

Nói rất nhiều, hoàn toàn là dáng vẻ một thiếu niên, nhưng ngoài ý muốn lại có chút chín chắn.

Cô cảm thấy, khi nhận ra tuyến sinh dục thứ cấp của mình không phát triển đầy đủ, thái độ của Ian liền thay đổi.

Giống như thân cận hơn một chút, lại như một kiểu bảo vệ.

Đây lại là vì sao?

Cô nhớ tới lời Ian nói: "Cô là người khu khai thác mỏ, tôi cũng là người khu khai thác mỏ."

Làm sao cậu ta biết mình là người khu khai thác mỏ?

Chính Chu Quỳnh còn không biết mình là người khu khai thác mỏ đấy.

Tuy rằng đối với việc cô đang có ý định muốn gia nhập khu khai thác mỏ mà nói, đây là chuyện tốt.

Chẳng lẽ là vì người khu khai thác mỏ đều có tuyến thể không phát triển đầy đủ?

Điều này không hợp lý, theo kinh nghiệm đọc tiểu thuyết nhiều năm của cô, loại bệnh tinh tế như tuyến thể không phát triển đầy đủ này hẳn là đặc quyền của nhân vật chính, đặc biệt là nhân vật chính trong những bộ truyện “cẩu huyết”.

Dùng để tạo ra những mối tình éo le kiểu như tưởng là Alpha kết quả phát triển thành Omega, tưởng Omega lại phát triển thành Alpha mới đúng.

Đương nhiên, cái kiểu tình yêu tinh tế rắc rối kia không liên quan gì đến cô.

Cô lăn lộn quá kém, nếu làm nữ chính thì chỉ có thể là nữ chính nhặt ve chai.

Đại khái là kiểu truyện “Tôi ở tinh tế nhặt rác”, “Tôi ở tinh tế đào quặng”, “Tôi ở tinh tế làm kẻ lang thanh”, loại hình như vậy.

Hoặc khá hơn một chút là, “Tôi dựa vào nhặt rác ở tinh tế mà nổi tiếng”, “Sau khi đào quặng ở tinh tế tôi trở thành đỉnh lưu”, “Sau khi làm kẻ lang thang ở tinh tế, tôi cầm kịch bản sảng văn”.

Không thì thực tế hơn một chút, bây giờ cô nên phát sóng trực tiếp, ghi lại cuộc sống khốn khó của mình.

Sau đó có một vị tướng quân tinh thần lực thất thường, hay thủ tướng chính phủ gì đó, phát hiện sau khi xem phát sóng trực tiếp của cô thì ăn ngon hơn, ngủ cũng sâu hơn, tinh thần lực cũng không gào thét sôi trào nữa, yêu cô chết đi sống lại, rời xa cô thì bắt đầu đỏ mắt xiết eo, người đàn ông cường thế từ trước đến nay lần đầu tiên dịu giọng, buông bỏ tự tôn: "Xin em, đừng rời bỏ anh."

Thêm vào câu "Mạng này là của em" thì càng đúng chuẩn thể loại.

Còn cô thì sao, ban đầu đối với anh ta là không muốn không muốn, sau đó thì ầm ừ, cuối cùng lại được rồi được rồi, thế là thành một cặp, mọi người đều vui vẻ.

Chu Quỳnh vừa khổ sở tìm niềm vui trong suy nghĩ, vừa cẩn thận đi theo con đường mà Ian chỉ, quả nhiên ở cuối đường, đẩy đám cỏ dại ra, xuất hiện một cái lỗ thủng không cao quá 30 cm.

Nữ sinh thời đại mới, thật đáng sợ.

Lên được giảng đường, chui được lỗ chó.

Vừa có thể lãng mạn vừa có thể sống tạm bợ.

Chu Quỳnh rất bội phục khả năng thích ứng của mình.

Cô ngồi xổm xuống, phát hiện trán mình chạm đất.

Xem ra chỉ có thể bò vào.

Cô rối rắm một chút xem nên chui đầu vào trước hay chân vào trước, cuối cùng kết luận, “cọng bún” với sức chiến đấu nửa vời không cần rối rắm.

Chu Quỳnh nhận mệnh cuộn tròn người lại ở góc tường, chậm rãi chui vào.

Cửa hang tuy không lớn, nhưng một cô gái gầy yếu chui qua vẫn dư dả.

Trong lúc bò, cô nhạy bén cảm nhận được có một vùng đất hơi ẩm ướt.

Theo cô biết, mấy ngày nay trời luôn nhiều mây, không có mưa.

Một ý nghĩ không hay điên cuồng phát tín hiệu cảnh báo trong đầu cô.

Không không không thể nào, chẳng lẽ là chất lỏng gì đó.

Cẩn thận cảm nhận một chút, có hơi nóng.

Không, không cần cảm nhận nữa.

Mũi cô bắt đầu làm việc.

Rất có khả năng, người kia dạo này uống ít nước.

Chu Quỳnh cảm thấy sợi dây thần kinh vẫn luôn căng chặt trong đầu mấy ngày nay đã đứt lìa.

Trước khi ý nghĩ muốn khóc lớn một trận kịp hình thành, trong lòng cô bùng lên ngọn lửa giận dữ!

Cô, Chu Quỳnh, dù có khát chết, đói chết, nghèo chết, rơi vào tuyệt cảnh, cũng chưa từng chịu loại uất ức này!

Đây là! Đây là! Cái loại chất lỏng này!

"Không thể nào, Ian, cậu thật bị lừa rồi?"

"Alex, Ian sẽ tức giận đấy, tôi đã bảo đừng làm thế rồi."

Một cậu con trai trạc tuổi Ian chạy tới từ xa, vừa cười vừa nói, cậu ta có mái tóc màu nâu đỏ, trên mặt lấm tấm tàn nhang.

"Cậu đúng là nhát gan quá, Robert. Chính cậu ta khóa chúng ta lại trước, cả buổi sáng tôi còn chưa được uống một giọt nước nào đấy. Hơn nữa, tại sao cậu ta có thể ra ngoài, còn chúng ta thì không?"

"Alex! Cậu đừng nói như vậy..., đây là vì anh Corey đồng ý mà." Phía sau cậu ta, một thiếu niên tóc màu sợi đay vội vã đuổi theo, khuôn mặt thanh tú vẫn còn nét trẻ con phúng phính.

Alex vẻ mặt cảnh giác kéo Robert ra sau lưng: "Từ từ, hình như không phải!"

"Cô là ai?"

"Ian - Fas - Clinton." Chu Quỳnh dừng một chút, rồi lặp lại một lần: "Ian - Fas - Clinton."

Sắc mặt Alex dịu xuống: "Người khu khai thác mỏ?"

Chu Quỳnh: "Tôi nghĩ là vậy."

"Ờ..." Robert thò đầu ra từ sau lưng Alex: "Vậy cô cũng...?"

Chu Quỳnh: "Cũng cái gì?"

"Đợi đã, Robert, chuyện này không thể nói, chúng ta còn phải quan sát thêm..." Alex bịt miệng Robert lại, hai cậu thiếu niên giằng co thành một cục.

Chu Quỳnh bình tĩnh dưới cơn giận dữ đang sôi trào, giống như mặt biển đóng băng bên dưới là núi lửa hoạt động.

"Tôi chỉ có một câu hỏi, ai làm? Không không không, chuyện này quá rõ ràng rồi." Cô lẩm bẩm, sau đó siết chặt nắm tay: "Tôi đổi cách hỏi, cậu có bệnh gì dễ bị chết đột ngột sau khi bị đánh không?"