Từ Xóm Nghèo Đến Nữ Chiến Binh

Chương 2

Cuối đường xuất hiện một tên Alpha cao lớn vạm vỡ, hắn cười ha ha, quen thuộc tiến đến lấy hết những viên năng lượng thạch trong tay Tiểu Lộ.

Người máy giao cơm Tiểu Lộ vội vã dùng đôi chân ngắn ngủn đuổi theo sau lưng Alpha: [Tôi đã cho anh rồi mà!]

Alpha giảo hoạt nói: "Lần trước là lần trước."

"Lần này là lần này."

Tiểu Lộ không ngừng đuổi theo Alpha kia: [Nhưng lần trước anh cũng không ký kết khế ước với tôi!]

Alpha nhanh chân bước thêm hai bước, trở về chỗ đám bạn, chỉ vào Tiểu Lộ cười nói:

"Đây là người máy mà lần trước tao kể với bọn mày đấy. Đi khắp phố phát năng lượng thạch, chỉ cần mày nói là sau khi đến trường quân đội sẽ chọn nó làm người máy cộng sinh, nó liền đưa cho mày một viên năng lượng thạch!"

"Người máy nhỏ, mày xem tao với bạn bè cộng lại có năm người, lấy của mày năm viên năng lượng thạch chẳng phải quá tốt sao?"

Tiểu Lộ vươn đôi tay máy ngắn ngủn ôm chặt lấy cẳng chân Alpha không buông, màn hình trên mặt nó nhấp nháy biểu tượng giọt nước mắt: [Nhưng các anh căn bản sẽ không đến trường quân đội.]

[Trả lại năng lượng thạch cho tôi! Đây là tôi tích cóp hai tháng trời! Trả lại cho tôi!]

"Lyle, có mấy viên năng lượng thạch thôi mà, trả cho nó đi, bắt nạt người máy nhỏ xíu thì có gì hay."

"Đúng đấy, cứ để nó nằm mơ đi."

Tiểu Lộ làm trò trước mặt bạn bè của tên Alpha khiến hắn không xuống nước được.

Tên Alpha xấu hổ bực bội đến đỏ mặt, vươn tay đẩy mạnh Tiểu Lộ ra.

Hắn đá văng Tiểu Lộ đang muốn nhào lên, ném những viên năng lượng thạch xuống đất.

"Thật xui xẻo! Cho mày đấy!"

"Loại người máy cấp thấp như mày còn mơ tưởng đến trường quân đội làm người máy chiến đấu á?"

"Tao nói cho mày biết, kết cục cuối cùng của mày chính là biến thành sắt vụn đồng nát rồi vào bãi rác!"

Đám Alpha nghênh ngang bỏ đi.

Tiểu Lộ im lặng bò dậy.

Nó không rên một tiếng mà bắt đầu nhặt những viên năng lượng thạch rơi trên mặt đất, quý trọng dùng móng vuốt máy móc lau sạch bụi bẩn trên bề mặt.

Tiểu Lộ bắt đầu nhỏ giọng nói thầm.

[Không phải nằm mơ.]

[Không phải nằm mơ.]

[Tiểu Lộ không phải đang nằm mơ, Tiểu Lộ phải có ước mơ.]

[Tiểu Lộ sẽ trở thành người máy chiến đấu ưu tú nhất.]

Chu Quỳnh không biết mình có nên ra mặt hay không.

Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, trong lúc cô do dự, tất cả đã kết thúc.

Lời an ủi đơn thuần dường như quá nhạt nhẽo, mang theo vẻ bố thí của người ngoài cuộc.

Do dự mãi, Chu Quỳnh cuối cùng cũng đứng dậy: "Tiểu Lộ, chúng ta cùng nhau trở về nhé?"

Người máy nhỏ bé không nói gì, chậm rãi đi theo sau lưng Chu Quỳnh.

Chu Quỳnh thử lên tiếng, cô cảm thấy có lẽ mình có thể giúp đỡ được gì đó.

"Ký kết khế ước là có ý nghĩa gì vậy?"

Tiểu Lộ buồn bã nói: [Nếu đến trường quân đội, sẽ chọn tôi làm người máy cộng sinh.]

[Chị thấy buồn cười sao?]

Chu Quỳnh nghĩ nghĩ, nghiêm túc nói: "Không đâu."

"Có ước mơ rất tuyệt vời. Bởi vì không phải ai cũng có lý tưởng, hơn nữa mọi thứ đều có khả năng, biết đâu lại thành sự thật thì sao?"

Chu Quỳnh chính là một điển hình của kẻ lười biếng không có lý tưởng gì.

Từ nhỏ đến lớn, cô từng bước một mà đọc sách, thi cử, học lên.

Khi chọn chuyên ngành, cô theo số đông chọn khoa văn mà mình tương đối am hiểu.

Cô chưa từng trải qua cái cảm giác dùng hết toàn lực, vì ước mơ mà nhiệt huyết phấn đấu.

Chu Quỳnh thật ra rất ngưỡng mộ những người mà khi nói đến ước mơ của mình, đôi mắt họ liền lấp lánh ánh sáng.

Tiểu Lộ: [Cho dù tôi, là loại người máy giao cơm thấp kém nhất sao?]

Chu Quỳnh khẳng định đáp: "Đúng vậy."

[Thế chị có bằng lòng ký kết khế ước với tôi không? Tôi có thể đưa hết năng lượng thạch cho chị.]

Tiểu Lộ ngẩng đầu lên, nó không bao giờ bỏ lỡ bất kỳ tia hy vọng nào.

Chu Quỳnh gật đầu nói: "Được thôi."

"Bất quá năng lượng thạch thì không cần đâu, bởi vì tôi rất khó mà thi đậu vào trường quân đội."

Thế là ngày này, trong thư mục tuyệt mật được lưu trữ trong ổ cứng của Tiểu Lộ lại có thêm một danh sách.

[Người thứ 52: Chu Quỳnh.]

Một tuần trôi qua rất nhanh.

Chu Quỳnh thu dọn hành lý, chuẩn bị rời đi.

Cô đã có hướng đi mới.

Qua mấy ngày hỏi thăm, cô biết được khu ổ chuột bên kia có một đám công nhân tị nạn từ các khu khai thác mỏ chuyển đến.

Chu Quỳnh muốn thử xem có thể hòa nhập với họ không.

Biết đâu ở đó sẽ có một vài cơ hội việc làm.

Phu nhân Gemma đưa cho cô một cái túi nhỏ, Chu Quỳnh mở ra xem, bên trong có hơn mười chai nhỏ thon dài.

Chất lỏng trong chai trong suốt nhưng có lẫn một chút tạp chất.

"Đây là?"

Phu nhân Gemma trả lời, ánh mắt bà thoáng dao động, dường như có chút không nỡ: "Đây là dịch dinh dưỡng no bụng cấp mười, tuy rằng tạp chất rất nhiều, nhưng nếu tiết kiệm uống, có thể cầm cự được một tháng."

"Không phải ta không muốn giữ cô lại, chỉ là..., tóm lại, nếu có điều kiện, mau rời khỏi nơi này đi."

Chu Quỳnh quý trọng cất những chai dịch dinh dưỡng: "Vâng, tôi hiểu."

"Cảm ơn ngài, phu nhân, tôi sẽ ghi nhớ ân tình này."

Phu nhân Gemma dõi theo Chu Quỳnh rời khỏi con phố buôn bán.

Gã chủ tiệm kim khí cao gầy vừa định ló đầu ra chế giễu, liền chạm phải ánh mắt lạnh như băng của phu nhân Gemma.

Hắn ngượng ngùng cười, rồi lại rụt người vào trong tiệm.

Chu Quỳnh lại mặc bộ quần áo rách rưới của kẻ ăn xin như lúc mới xuyên qua.

Dù chưa thực sự bước chân vào xã hội, cô cũng biết đạo lý của việc không nên khoe khoang tài sản.

Cô cẩn thận giấu những chai dịch dinh dưỡng vào ngực, xuất phát hướng về khu ổ chuột.

Trên đường không ngừng tăng tốc, suy nghĩ của cô có chút miên man.

Không biết tiếp theo sẽ phải đối mặt với điều gì.

Hiện tại cô lo lắng nhất là vấn đề thân phận.

Tiếp theo là vấn đề giới tính.

Bởi vì từ trái đất xuyên qua, cô chỉ đơn thuần mang giới tính nữ.

Không có tuyến thể, cũng không có giới tính thứ cấp như người dân ở đây.

Trong xã hội ABO, loại tình trạng này thì tính là gì?

Nói không chừng sẽ bị người ta xem là rối loạn chức năng sinh dục.

Chu Quỳnh lắc đầu, tạm thời vứt bỏ ý nghĩ đáng sợ này ra khỏi đầu.