Nằm dọc theo ranh giới nội và ngoại thành.
Liên tục mấy ngày không thấy mặt trời. Dù không có tuyết rơi, gió vẫn không ngừng thổi, tiết trời âm u ảnh hưởng đến tâm trạng người dân, khiến cho mọi hành động của họ đều uể oải, mang theo cái nặng nề và ẩm ướt đặc trưng của mùa đông.
Nơi này miễn cưỡng có thể xem như khu vực nội thành.
Dù cho cái tên này là đề tài khoe khoang của cư dân ở đây, là nơi mà những xóm nghèo bên ngoài ngưỡng vọng nhưng xa xôi không thể với tới.
Nhưng không thể phủ nhận rằng, nơi này cũng không được hưởng vinh quang của khu nội thành thực sự - dưới ánh mặt trời nhân tạo phổ biến.
Ở đây, nhiệt độ tự nhiên vẫn chưa bị con người chinh phục.
Cư dân ở vùng giáp ranh chỉ có thể vừa nhắc mãi về khu nội thành bốn mùa như xuân, vừa đau lòng vì hóa đơn tiền điện khổng lồ để hong khô quần áo của họ.
Cuối phố buôn bán xuất hiện một bóng dáng nhỏ gầy.
Cô không cao, lại gầy đến đáng thương, quần áo tả tơi, tóc tai bù xù, nhìn qua hẳn là một Beta.
Khuôn mặt dính đầy bụi đen, dơ dáy, không nhìn rõ ngũ quan, chỉ có đôi mắt đen trắng rõ ràng, rất trong trẻo.
Cô đi dọc theo con phố, gõ cửa từng nhà hỏi han.
"Xin hỏi ở đây có tuyển người làm không ạ? Chỉ cần bao ăn ở là được."
Ông chủ tiệm kim khí cao gầy, cái mũi nhọn hoắt như muốn chọc thủng trời.
"Đi đi đi! Chỗ chúng tôi không chứa chấp dân tị nạn! Đây là khu nội thành, đừng có làm bẩn mặt tiền cửa hàng của tôi!"
Chu Quỳnh đón nhận thân phận dân tị nạn mới có một cách bình thản.
Từ khi xuyên không đến tinh tế, cô đã thấy rõ, chuyện gì xảy ra cũng chẳng còn lạ.
Cô không giận, lễ phép gật đầu rồi lại đi đến cửa hàng tiếp theo.
"Xin hỏi ở đây có tuyển người làm không ạ? Chỉ cần bao ăn ở là được."
Bà chủ tiệm giặt ủi có dáng người mập mạp, khuôn mặt tròn phúc hậu dễ gần. Chu Quỳnh càng thêm cố gắng chào mời bản thân.
"Bà chủ, tôi biết chữ, ăn không nhiều, lại rất cần cù chịu khó làm việc."
"Ngại quá cô bé, cửa hàng nhà tôi không lớn, có tôi với con gái là đủ rồi."
Con gái bà chủ đứng sau quầy nhìn Chu Quỳnh với ánh mắt thương cảm, đôi mắt nâu như nai con lộ vẻ không đành lòng, nhưng lại mím môi không nói gì.
Lòng Chu Quỳnh đã nguội lạnh.
Cô thậm chí không cảm thấy thất vọng, chỉ là vì đói đến bụng dính vào lưng, dạ dày bắt đầu muốn tự tiêu hóa chính mình.
Cô thuần thục nói cảm ơn, kéo thân thể mệt mỏi, mang theo một chút hy vọng nhỏ bé không đáng kể đi đến nhà tiếp theo.
"Không cần, cảm ơn."
"Tránh ra!"
"Đừng vào! Ở ngoài nói! Cái gì? Không cần! Đi mau!"
"Cô tưởng chúng tôi làm từ thiện chắc?"
"Cần cô có ích lợi gì? Cô xem cái tay chân khẳng khiu của cô thì làm được gì? So được với người máy sao?"
Từ chối.
Từ chối.
Vĩnh viễn đều bị từ chối.
Chu Quỳnh ở trái đất là một sinh viên ngày làm thêm tám tiếng, cuối tuần được nghỉ.
Xuyên qua tinh tế chỉ mới một tuần ngắn ngủi, cô đã bị cuộc đời giáng cho những đòn hiểm đến mức tê liệt.
Mỗi ngày tỉnh dậy đều phải nghĩ xem nên đi nhặt ve chai ở phía đông hay nhặt cơm thừa ở phía tây.
Cuộc sống khá giả trước kia giống như một giấc mơ.
Hiện giờ, mỗi ngày cô đều phải vật lộn trên bờ vực no đói.
Cũng may tính cách cô trời sinh bình thản, nhìn nhận mọi chuyện rất thoáng.
Haiz, ở đâu mà chẳng phải sống.
Chẳng lẽ lại không sống nữa sao?
Một bên phố rất nhanh đã đi hết.
Chu Quỳnh không bỏ cuộc, lại quay người sang bên kia phố.
Các chủ tiệm ở bên kia phố đã sớm nghe thấy động tĩnh, bọn họ ló đầu ra vẻ thích thú thưởng thức toàn bộ quá trình Chu Quỳnh bị đối diện từ chối, thỉnh thoảng còn thêm vào vài lời.
"Ôi chao, cô bé đáng thương quá, giữ lại đi, coi như thêm một miệng ăn thôi mà!"
"Cái đồ keo kiệt nhà anh, hôm nay làm một chuyện tốt đi, giúp đỡ người ta!"
Nhưng đến lượt bọn họ, ai nấy đều giữ mặt lạnh, bộ dạng không vui mà từ chối.
"Cửa hàng chúng tôi thêm một người nữa là không có chỗ ở."
"Không cần, chúng tôi bận rộn lắm rồi."
"Hình tượng của cô không phù hợp với phong cách cửa hàng chúng tôi."
"Cô đi nhà khác đi, đừng có ăn vạ ở đây, cản trở việc làm ăn của tôi."
Các cửa hàng đối diện nghe thấy vậy cũng không vui, ai nấy đều trợn mắt lạnh lùng, chua ngoa cười nhạo.
"Bảo sao vừa nãy các người giả bộ tốt bụng! Bây giờ đến lượt các người rồi đấy!"
Hai bên đường phố như hai thùng thuốc nổ, người một câu, ta một câu, nước bọt bắn tung tóe vào mặt nhau mà chỉ trích.
Chu Quỳnh coi như đã hiểu.
Hai bên chủ quán này sợ là đã ôm mối oán hận từ lâu, đang mượn cơ hội này để phát tiết.
Cứ theo cái đà này, phỏng chừng không có một cửa hàng nào muốn nhận cô.
Chu Quỳnh giữa một tràng chửi rủa, đi đến cuối con phố.
Chiếm trọn góc đường là một cửa hàng.
Cửa kính sáng bóng, tủ đựng thức ăn thượng hạng bày biện đủ loại bánh ngọt mê người.
Bơ trắng xốp mềm, quả anh đào mọng nước, bánh kem xốp mịn tơi, quả thực là cảnh tượng chỉ ở thiên đường mới có.
Phía trên cửa hàng dùng chữ vàng viết: "Tiệm bánh Tuyên Khắc Thời Gian".
Đối diện bên kia phố chính là tiệm kim khí mà Chu Quỳnh ban nãy đã hỏi, gã chủ cao gầy vươn dài cổ ra vẻ mất kiên nhẫn mà quát lên:
"Mau chóng rời khỏi đây! Đây là khu nội thành, không chào đón loại hạ đẳng như cô!"
"Bọn dân tị nạn các người an phận mà ở lại khu ổ chuột là được rồi! Đừng có ra ngoài làm xấu hình ảnh thành phố!"
Chu Quỳnh không nhúc nhích.
Cô bướng bỉnh đứng ở trước cửa tiệm.
Cửa hàng này là hy vọng cuối cùng của cô trong ngày hôm nay.
Dù có bị từ chối, cô cũng muốn nghe chính miệng chủ tiệm nói ra.
"Cửa hàng xa hoa như của phu nhân Gemma sao có thể thuê loại..." Gã chủ tiệm kim khí còn chưa dứt lời thì bị tiếng chuông gió thanh thúy khi cửa mở cắt ngang.
Phu nhân Gemma với đôi mắt sâu thẳm, hàng mi cong vυ't, dáng người yểu điệu đứng ở một bên cửa, lạnh lùng nói:
"Ta nhiều nhất chỉ có thể trả cho cô một viên năng lượng thạch."
"Được! Được!" Chu Quỳnh mừng rỡ liên tục đáp lời.
Phu nhân Gemma kéo cửa ra, hé lộ một khe nhỏ để Chu Quỳnh đi vào.
Sau đó bà mạnh tay đóng cửa lại, kéo rèm cửa xuống che đi ánh mắt tò mò của gã chủ tiệm cao gầy bên ngoài.
Chu Quỳnh thầm nghĩ.
Phu nhân Gemma này chắc chắn rất ghét gã chủ kia.
Nếu không có tiếng la hét của hắn, phỏng chừng phu nhân Gemma cũng không muốn nhận cô.
Phu nhân Gemma ra lệnh cho người máy lau sạch dấu chân bẩn mà Chu Quỳnh để lại.
Chu Quỳnh có chút rụt rè, cô ngượng ngùng đứng tại chỗ nhìn người máy vội vã qua lại.
Phu nhân Gemma nói thẳng: "Ta chỉ giữ cô lại một tuần."
"Cô mau chóng tìm nhà khác đi."
Chu Quỳnh cảm tạ từ tận đáy lòng: "Thưa phu nhân, cảm ơn bà đã cho tôi một chỗ nương thân."
Dù chỉ một tuần, nhưng ít ra cũng giúp cô có thời gian để thở dốc, từ từ tính toán cho những ngày tháng sau.
Phu nhân Gemma lạnh nhạt đáp lời: "Là chỗ nương thân tạm thời."
Đúng như lời gã chủ cao gầy nói, phu nhân Gemma kinh doanh một tiệm bánh rất cao cấp.
Không tính Chu Quỳnh đột nhiên chen ngang, trong tiệm chỉ có mình bà. Nhưng dưới sự giúp đỡ của đông đảo người máy, mọi việc đều được xử lý gọn gàng và ngăn nắp.
Ở trái đất, Chu Quỳnh vẫn còn là sinh viên đại học.
Đang vào giai đoạn nghỉ đông, cô vừa làm thêm còn phụ giúp việc nhà trong gia đình.
Cô tuyệt đối không phải là người lười biếng, không biết gì.
Chỉ là ở thời đại tinh tế này.
Cô lau nhà không sạch bằng người máy.
Bưng đồ ngọt không vững bằng người máy.
Gọt khoai tây không nhanh bằng người máy.
Mấy người máy kia thậm chí còn dùng những lát vỏ khoai tây có độ rộng và độ dày đều nhau để tạo ra một bông hoa sống động như thật.
Đây chẳng phải là nỗi lo lắng của con người ở trái đất về tương lai công việc bị người máy thay thế sao?
Chu Quỳnh đã trải nghiệm loại cay đắng này quá sớm.
Cô cố gắng muốn làm nhiều việc hơn để chứng minh giá trị của mình, nhưng hoàn toàn không thể nào bắt tay vào làm được.
Chu Quỳnh còn kinh ngạc phát hiện giữa những người máy này cũng tồn tại sự khinh bỉ lẫn nhau.
Cái đầu to coi thường cái đầu nhỏ.
Kỹ năng nhiều coi thường kỹ năng ít.
Thậm chí người làm việc trong tiệm còn coi thường người chạy việc bên ngoài.
Tư tưởng và hành vi của bọn chúng quả thực giống hệt con người.
Mà ở tầng đáy nhất trong số những người máy trong tiệm là một người máy giao cơm tên Tiểu Lộ.
Người máy này vừa nhỏ vừa lùn, thân hình ngắn ngủn lại buồn cười, đội một cái đầu to tướng, đi đường tuy lảo đảo nhưng lại rất vững vàng.
Nó nhỏ hơn hẳn so với đồng bọn, luôn dùng cái đầu to của mình đội một đống hộp, đôi chân ngắn ngủn như xúc tu bạch tuộc thay phiên nhau chạy tới chạy lui. Kỳ lạ là, dù dáng người thấp bé, bẩm sinh thiếu hụt, nhưng số lượng hộp nó mang trên người lại nhiều nhất.
Mà điều khiến Chu Quỳnh thực sự nhận ra nó bị những người máy khác bắt nạt là quy trình sạc điện.
Phía sau cửa hàng của phu nhân Gemma có các trụ sạc.
Mỗi người máy được thuê đều có thể bổ sung năng lượng trong một khoảng thời gian cố định sau một ngày làm việc.
Vì số lượng người máy nhiều mà trụ sạc lại ít.
Mỗi lần sạc điện đều phải xếp hàng.
Tiểu Lộ vĩnh viễn là người cuối cùng được sạc điện.
Tiểu Lộ xếp sau một người máy khuân vác cao lớn tên Ba Luân, sốt ruột lắc đầu: [Ba Luân, hết giờ của anh rồi, đến lượt tôi.]
Ba Luân không chịu nhường, vẫn cắm đầu vào trụ sạc: [Tiểu Lộ, cậu không cần gấp gáp.]
[Cậu xem, thân thể tôi to lớn như vậy, còn thân thể cậu thì nhỏ bé, năng lượng tôi cần chắc chắn nhiều hơn, phải sạc lâu hơn một chút.]
[Nhưng anh đã đầy rồi mà.] Tiểu Lộ nói, màn hình tinh thể lỏng trên mặt nó sốt ruột nhấp nháy liên tục: [Anh đang chiếm dụng thời gian của tôi đấy.]
Ba Luân: [Nhưng nói chuyện với cậu cũng tốn năng lượng mà.]
Chu Quỳnh giả vờ vô tình đi ngang qua, cô lặng lẽ liếc mắt nhìn, năng lượng của Ba Luân quả thực đã đầy.
Cô vòng về phòng, lát sau gọi:
"Ba Luân, có thể vào giúp một tay được không?"
Người máy luôn tôn trọng con người.
Cho dù Chu Quỳnh chỉ là một nhân viên tạm thời được nhận vào.
Ba Luân chậm rì rì rút khỏi trụ sạc, nghênh ngang rời đi.
Tiểu Lộ tủi thân, nước mắt lăn dài trên màn hình mắt nó.
Nó không một tiếng động cắm cổng sạc của mình vào.
Thân hình ngắn ngủn với cái đầu to trông bóng dáng càng thêm cô đơn buồn cười.
Phu nhân Gemma nhìn Chu Quỳnh vội vàng lau bàn, mở miệng nói: "Không cần cô làm những việc đó."
"Ta thuê những người máy này không phải để chúng không làm gì mà vẫn được trả năng lượng."
Chu Quỳnh thành thật trả lời: "Tôi cũng ngại ăn cơm không công."
Thực tế, phu nhân Gemma tuy là một mỹ nhân lạnh lùng nói chuyện thẳng thắn, nhưng tâm địa lại rất tốt.
Bà cung cấp cho Chu Quỳnh ba bữa một ngày, quần áo sạch sẽ và một căn phòng thoải mái.
Chu Quỳnh rất cảm kích bà.
Buổi chiều, Chu Quỳnh rời khỏi cửa hàng, ra ngoài thăm dò.
Cô biết phu nhân Gemma tuyệt đối là người nói được làm được, chỉ giữ lại cô một tuần.
Cho nên, phải nhanh chóng tìm chỗ ở tiếp theo.
Cô đi dọc theo con phố chậm rãi tìm kiếm.
Đi tiếp lại đi tiếp, cô đến một trạm phát điện ở vùng ngoại ô.
Trạm phát điện thậm chí không có mái nhà, trên những giá kim loại rỉ sét treo đủ loại bạt che màu sắc lộn xộn.
Trên mặt đất vương vãi dầu máy đen ngòm, thỉnh thoảng có những sợi dây điện trần trụi tóe ra ánh điện màu lam.
Nơi này không giống như có chỗ dư thừa để chứa chấp cô.
Chu Quỳnh chuẩn bị đi vòng qua.
Nhưng đúng lúc này, Chu Quỳnh phát hiện một bóng dáng quen thuộc.
Người máy giao cơm - Tiểu Lộ.
Có phải vì không đủ năng lượng nên chỉ có thể đến đây bổ sung không?
Dù hoàn cảnh của Chu Quỳnh cũng khó khăn, nhưng cô vẫn có chút không đành lòng thương cảm người máy nhỏ bé đáng yêu này.
Ai ngờ giây tiếp theo, Tiểu Lộ liền móc từ trong bụng ra một nắm năng lượng thạch xanh mơn mởn, cánh tay máy ngắn ngủn giơ lên.
Chu Quỳnh, người mà tiền lương cao nhất chỉ có một viên năng lượng thạch: …Hóa ra tầng lớp dưới đáy là mình mới đúng.