Alex chột dạ đáp: "À, chuyện này thì không có."
"Nghe tôi nói, thật ra đây là hiểu lầm, hiểu lầm, cô hiểu không... Ư!"
Trong tiếng biện bạch của Alex, Chu Quỳnh xoay tròn cánh tay, với khí thế dời non lấp biển, một cú đấm liền giáng xuống.
Nắm đấm trúng vào khuôn mặt mềm mại, tiếp theo là xương hàm cứng rắn, nước miếng không kiềm chế bắn lên mu bàn tay cô.
Trong khoảnh khắc, như hai tinh cầu va chạm vào nhau, trời long đất lở, núi lửa phun trào, mọi chuyện bắt đầu vượt khỏi tầm kiểm soát.
Ngay sau đó, là một tràng âm thanh từng cú đấm thấu ruột gan.
Theo tiếng vật nặng ngã xuống đất cùng tiếng rêи ɾỉ thảm thiết của thiếu niên, màn hành hạ đơn phương này cuối cùng cũng kết thúc.
Chu Quỳnh rụt tay về, chỗ da bị trầy xước hơi ngứa, cô không nhịn được cọ cọ vào quần.
Trên người cô toát ra một lớp mồ hôi nóng, dính nhớp khó chịu.
Nhưng dù sao cũng coi như hả giận.
"Cô đánh nhau trông đúng là tốn sức, như bà điên ấy." Alex hùng hổ đứng dậy, rồi lại giơ tay đỡ Robert dậy: "Cũng nhờ tôi không đánh trả lại thôi."
"Chuyện này là tôi sai, nhưng không liên quan gì đến Robert." Lúc vừa bị đấm, Alex không những không đánh trả mà còn che chắn cho Robert, đỡ cho cậu ta mấy cú đấm.
Chu Quỳnh phẫn nộ nói: "Cậu ta không ngăn cản hành vi ác độc của cậu!"
Robert: "Tôi nói rồi mà."
"Nhưng kết quả cũng không thay đổi!"
"Tại cậu ta tè ra nhanh quá, sao tôi bắt cậu ta tè ngược lại được."
Robert ủy khuất nhỏ giọng nói. "Cô biết đấy, chuyện này một khi bắt đầu thì không thể dừng lại..."
Biết cái đầu cậu.
Chu Quỳnh không nói gì thêm, nhưng trong lòng vẫn bực dọc.
Lát sau, khi hả giận, Chu Quỳnh một lần nữa tìm lại lý trí đang lung lay của mình.
Nhìn hai cậu thiếu niên quay đầu lại nôn khan, cô cũng có chút áy náy, hỏi: "Đau lắm sao?"
Alex hùng hổ: "Đau cái rắm."
"Cô có chút sức lực cỏn con như gà con ấy."
Nhưng Robert vẫn còn rất ngại ngùng, mời Chu Quỳnh đi theo mình để thay quần áo.
Chu Quỳnh nghĩ nghĩ, nếu bọn họ quen Ian, lại không có vẻ gì nguy hiểm.
Dường như rất đáng tin cậy.
Dù sao tệ hơn cũng chỉ đến thế, chi bằng cứ thử xem sao.
Thế là cô đi theo họ.
Nhà của Alex và Robert là một căn hộp tôn thấp bé. Tuy không lớn, nhưng chứa vài đứa trẻ đang tuổi lớn vẫn đủ.
Để giữ ấm, cửa sổ của căn nhà được thiết kế rất nhỏ. Ánh sáng xuyên qua ô cửa hình cung hẹp, chiếu xuống sàn nhà một vầng sáng hình bán nguyệt.
Trong phòng không có giường, bốn góc chất đầy các loại tủ cũ kỹ thiếu tay thiếu chân, ở giữa là bốn chiếc nệm chăn, một chiếc trong số đó cuộn một nửa.
Trong phòng đồ đạc lộn xộn, nhiều thứ vặt vãnh, nhưng được thu dọn rất sạch sẽ, có trật tự.
Duy chỉ có góc phòng là có một vài linh kiện máy móc, dầu máy đen ngòm thấm xuống sàn, để lại những vệt keo đen.
Có lẽ vì Chu Quỳnh nhìn nhiều hơn hai ánh mắt, Robert giải thích: "Đó là đồ của Ian, không được động vào."
Alex lục lọi trong tủ quần áo, đóng cánh cửa này, lại mở cánh cửa kia, Chu Quỳnh thực sự lo lắng ván cửa lung lay sắp đổ có chịu nổi đợt tấn công tiếp theo của cậu ta không.
"Robert, cái áo khoác của tôi đâu? Cậu thấy không?"
"Ở đây sao?" Alex kéo ngăn kéo ra: "Không có."
"Vẫn là ở đây." Cậu ta lại chui xuống gầm giường, dùng tay đào bới, quần áo không thấy, lại móc ra một đống vớ thối: "Ờ, Robert, cậu nghe tôi giải thích..."
Robert bất đắc dĩ vô cùng: "Ôi! Alex."
"Cái áo khoác đó thật sự rất bẩn, bây giờ vẫn còn đang ngâm xà phòng."
Robert là một cậu con trai rất thanh tú, tóc màu sợi đay, hơi xoăn, đôi mắt hổ phách, khuôn mặt còn nét trẻ con phúng phính.
Tuy mặc quần áo rất đơn sơ, chỗ khuỷu tay đầu gối còn có những miếng vá chỉnh tề, nhưng rất tinh tế sạch sẽ.
Chu Quỳnh cảm thấy cậu ta đặc biệt hiền lành.
Ừm, theo kiểu nhập gia tùy tục mà nói, giống như nam Omega vậy.
"Lấy đồ của Ian đi, chiều cao hai người không khác biệt lắm!" Robert nhanh nhẹn rút ra một bộ quần áo từ tủ.
Cậu ta chỉ về phía một góc nói: "Ở đó có rèm, bên trong có đồ dùng rửa mặt đơn giản, cô dùng tạm chút đi."
Chu Quỳnh hiếm khi có cơ hội chỉnh trang lại bản thân một chút.
Mấy ngày nay, cô chỉ là sống tạm bợ, có bao nhiêu liền tùy tiện bấy nhiêu.
Cô đã sắp quên mất chính mình trông như thế nào.
Một tay túm tóc, một tay cầm lược dùng sức ép xuống, cô gỡ những nút thắt trên mái tóc.
Tóc dài không thích hợp với dân nghèo, cô muốn đi cắt tóc ngắn.
"Rụng nhiều quá." Chu Quỳnh đau khổ than thầm, không ngờ đã rời khỏi đại học, tóc cô vẫn rụng từng nắm.
Thật bi ai mà!
"Tóc đỏ?" Chu Quỳnh lấy ra một sợi tóc màu đỏ từ trong đám tóc đen.
Cô là fan cuồng của tóc đỏ. Xem phim hoạt hình hồi còn ở trái đất đã đặc biệt thích nhân vật tóc đỏ.
"Thật tốt, mình cũng muốn có mái tóc màu đẹp như vậy."
Cô bực bội gãi gãi mái tóc rối của mình: "Một ngày nào đó sẽ nhuộm mày thành màu đỏ rực lửa luôn."
Quần áo của Ian là một bộ áo tay lỡ và quần lửng rất đơn giản, có vẻ mềm mại và thơm tho sau nhiều lần giặt giũ.
Sau nửa tháng sống lang thang, Chu Quỳnh gầy đi một vòng lớn.
Mỡ ở quai hàm không còn, bắp chân, bụng bia nhỏ cũng đều biến mất.
Tất cả những nét đặc trưng của cuộc sống khá giả đều tan biến.
Sau khi mặc quần áo của Ian, cô rõ ràng cảm thấy tay áo và ống quần trống rỗng.
Trong đó, điều khiến cô khó chấp nhận nhất chính là, cô đen đi rất nhiều, làn da tỏa ra màu đồng sáng bóng, chẳng khác nào một búp bê da nâu “gợi cảm”.
Chu Quỳnh ở trái đất vẫn là một tiểu mỹ nữ da trắng như trăng rằm, hiện tại trông rất giống một người kéo thuyền “lực lưỡng” bên bờ sông.
Cô nghĩ mãi cũng không ra, nửa tháng khốn khó đã biến mình thành thế này ư?
Hiện tại, cô cũng tin tưởng chính mình là người khu khai thác mỏ.
Nhìn xem, cái màu da này, nói không đào quặng mười năm thật đúng là không ai tin.
Thôi, nghĩ theo hướng ngược lại, ít nhất răng cô vẫn trắng.
Răng trắng cũng là trắng mà.
Alex lười biếng dựa vào cửa: "Cô là người ở khu khai thác mỏ nào tới?"
Chu Quỳnh cố tình làm ra vẻ bí ẩn: "Cậu nhìn không ra sao?"
"Tóc đen mắt đen, chắc là khu khai thác mỏ phía bắc." Alex chỉ vào tóc mình: "Tụi tôi đều là hệ màu nâu, màu nâu là phía nam."
Robert bổ sung: "Bất quá anh Corey nói, bây giờ khu khai thác mỏ sụp đổ rồi, cũng chẳng phân biệt nam bắc gì nữa, mọi người đều phải đoàn kết lại để sống tốt."
Chu Quỳnh im lặng ghi nhớ những manh mối trong lời nói của Robert.
Trước kia, cô hầu như không động não.
Nhưng hiện tại, vì sinh tồn, cô không thể không vận động cái đầu chậm chạp của mình.
Chu Quỳnh thử hỏi: "Cái đó, anh Corey là ai?"
"Tôi có thể gặp anh ấy không?"
"Tôi, tôi bị lạc mất người thân, không có chỗ nào để đi, hoặc là, ở đây có công việc gì tôi có thể làm không? Chỉ cần bao ăn ở là được."
Alex và Robert nhìn nhau.
Robert lên tiếng trước, cậu ta nhẹ giọng nói: "Cô đương nhiên có thể ở lại đây, nơi này hoan nghênh tất cả người khu khai thác mỏ."
"Bất quá, bọn tôi có thể đưa cô đi gặp anh Corey trước." Alex bổ sung: "Bọn tôi vốn dĩ cũng định đi tìm anh ấy."
Trước khi ra khỏi cửa, Robert rút ra một thùng than tro từ dưới bếp lò, dịu dàng nhưng không cho phép từ chối mà bôi đen cả ba người họ thành những chú mèo lớn.
"Người khu khai thác mỏ phải có dáng vẻ của người khu khai thác mỏ."
"Ê! Bent! Anh biết anh Corey đang ở đâu không?"
Alex chặn một người công nhân đi ngang qua.
Bent trả lời: "Bọn em muốn đi tìm Corey à? Corey ở bên phòng an toàn."
"Bất quá phải nhanh lên, lát nữa anh ấy phải đi đàm phán rồi."
"Cảm ơn anh nhiều! Bọn em đi đây!” Alex hô: “Chạy nhanh thôi!"
Chu Quỳnh theo Alex và Robert di chuyển trên con hẻm nhỏ.
Alex chạy ở phía trước, luồn lách trong những ngõ ngách phức tạp, dẫn đường cho họ.
Đôi khi họ phải băng qua những bãi phơi quần áo rộng lớn.
Robert và Chu Quỳnh phải khom lưng, cẩn thận nhấc từng tấm chăn đơn lên, lách người qua bên dưới.
Alex thì không cẩn thận như vậy. Cậu ta luôn thích chui qua những khe hở giữa quần áo, nhanh nhẹn như một con cá đang bơi.
Chỉ là, cũng có lúc không tránh kịp, bị một chiếc khăn trải giường ập vào mặt.
Robert chỉ có thể nhìn dấu vết khuôn mặt đen sì mà cậu ta để lại trên khăn trải giường, thở dài: "Làm ơn đi, Alex."
Chu Quỳnh thì thương cảm cho chủ nhân của chiếc khăn trải giường kia.
Đôi khi, họ chạy đến cuối đường, mắt thường có thể thấy rõ ràng không còn lối đi khác.
Nhưng Alex luôn có cách dẫn họ hoặc là trèo qua nóc nhà, hoặc là chui qua hàng rào tre, lén lút đi qua.
"Thật sự sẽ không bị sập sao?"
Chu Quỳnh bám chặt lấy chiếc lan can lúc ẩn lúc hiện, cẩn thận đặt chân lên mái hiên, nơi này thật sự rèn luyện khả năng giữ thăng bằng của người ta.
Tuy rằng, Alex và Robert chạy rất nhanh, quả thực nhanh nhẹn như mèo.
Alex lớn tiếng phản bác: "Không đâu! Sao có thể! Tôi đến đây bao nhiêu lần rồi có thấy vấn đề gì đâu."
Robert mỉm cười nói: "Ít nhất là ở dưới chân bọn mình thì không!"
Chu Quỳnh trước kia ở trái đất từng xem tin tức về khu ổ chuột trên mạng.
Đủ mọi màu sắc, những túp lều nhỏ lộn xộn chen chúc nhau dọc theo các con đường rất hẹp, tầng tầng lớp lớp, lung lay sắp đổ nhưng vẫn duy trì một sự cân bằng kỳ lạ, mật độ xây dựng cực cao, nhưng lại thiếu cơ sở hạ tầng và sự quản lý cơ bản.
Nơi đó có điều kiện sống tồi tệ nhất, môi trường mất vệ sinh nhất, là nơi ẩn náu của tỷ lệ tội phạm và tệ nạn ma túy cao nhất.
Khu ổ chuột là trái tim rách nát của thành phố.
Dù nơi gọi là thời đại tinh tế, khu ổ chuột cũng vẫn như vậy.
Nó không hề thay đổi chỉ vì những túp lều hoặc những căn hộp tôn được làm từ vật liệu công nghệ cao hơn.
Những khu nhà thấp dày đặc, chen chúc, những công trình xây dựng trái phép không theo quy tắc cho thấy rõ tình trạng thu nhập và mức sống của người dân nơi đây.
Nhưng tỷ lệ tội phạm cực cao, đạo đức người dân suy đồi thì vẫn chưa thấy rõ.
Cư dân nơi đây dường như vẫn rất thân thiện.
"Alex! Robert! Hai đứa vội vã đi đâu thế? Chỗ dì có bánh khoai vừa mới làm xong này! Mau đến ăn chút đi!"
Một người dì tóc xoăn đen ngắn mang ra một chồng bánh khoai nóng hổi, thò đầu ra từ cửa phòng.
"Dì Sandora, bọn cháu đi tìm anh Corey!"
Alex đứng tại chỗ chạy bộ ở cửa phòng. Rõ ràng là cậu ta rất muốn ăn chiếc bánh khoai này.
Chu Quỳnh cũng muốn ăn.
"Thế còn cô bé này, cô bé tóc đen đáng yêu này cũng là bạn của các cháu sao?"
"Cháu nghĩ là vậy, Ian công nhận cô ấy." Alex rất tin tưởng nói: "Bất quá vẫn muốn để anh Corey xem sao."
Chu Quỳnh nửa ẩn sau lưng Alex và Robert, thò đầu ra, nở một nụ cười, phát ra tín hiệu thiện ý.
Dì Sandora cũng hiền lành mỉm cười, dì xé mấy tờ tạp chí sạch sẽ, gói bánh khoai lại.
"Mau đi đi. Cầm trên đường ăn."
Alex kêu lên trước: "Cảm ơn dì Sandora!"
Bọn họ lại chạy đi nhanh như chớp.
Tiếng dì Sandora dặn dò từ phía sau: "Cẩn thận nóng đấy nhé!"
Alex ngậm hai miếng bánh khoai từ trong giấy gói ra.
"Ngon lắm ngon lắm!" Alex nói không rõ tiếng, cậu ta nhanh tay đưa giấy gói cho Robert, Robert cầm vài miếng rồi lại đưa cho Chu Quỳnh.
"Thật sự rất ngon!" Robert dùng ngón tay hơi ửng hồng véo nhẹ dái tai, ngượng ngùng cười nói: "Ăn từ từ thôi."
Chu Quỳnh ôm chồng bánh khoai dày cộp, miệng đầy hương vị khoai tây.