Ánh mắt Diệp Sơ Hạ híp lại thành một đường nguy hiểm, cô vuốt vuốt tay mình, giọng nói đầy sát khí:
“Mượn vận, đổi vận, bày trận phong thủy, nghịch thiên cải mệnh... Biết tí đi!”
“Có huyền học ai còn cần khoa học? Tôi muốn khiến cả nhà bọn họ sống không bằng chết!”
Khuôn mặt trên màn hình gật gật đầu liên tục, mắt sáng rỡ:
“Cô gái, tôi ủng hộ cô hết mình! Cô là nhất luôn đó!”
Diệp Sơ Hạ bỗng hỏi:
“À mà, rốt cuộc ngươi là ai thế?”
Biểu cảm trên màn hình thoáng cứng lại, nhưng ngay lập tức nó nở nụ cười:
“Tôi là hệ thống bát quái của cô! Cô có thể gọi tôi là Tiểu Bát Quái, hoặc Tiểu Ngọt Ngào cũng được. Tôi sẽ khiến cuộc đời này của cô ngọt ngào hơn cả mật!”
Diệp Sơ Hạ mỉm cười, nói:
“Vậy gọi cậu là Tiểu Ngọt nhé! Đời này tôi nhất định còn ngọt hơn cả mật, mà lại chẳng cần nỗ lực gì nhiều, nằm yên cũng thắng!
“Mà nói cho cậu biết một bí mật nhé, cậu có biết căn nhà này sau 30 năm nữa sẽ đáng giá bao nhiêu không?”
“Hehe! Tôi chỉ cần “chây lười” một năm, làm góa phụ rồi kế thừa gia sản của Chiến Bắc Xuyên là xong!”
Khóe miệng Tiểu Ngọt Ngào trên màn hình giật giật.
Diệp Sơ Hạ lại mong Chiến Bắc Xuyên mau chết à... Ờm...
Xem ra kế hoạch của nó bị lệch khỏi quỹ đạo mất rồi!
Nhưng không sao, dù sao cũng còn thời gian, quan trọng là Diệp Sơ Hạ đã quay lại!
Diệp Sơ Hạ chỉnh lại quần áo, ngồi vào bàn, chuẩn bị xuống gặp mẹ chồng và em chồng.
Tay cô chạm vào cánh tay thì cảm thấy đau nhói, khi kéo áo ra xem, cô bất ngờ phát hiện có một vết máu nhỏ.
Rõ ràng đó là dấu vết sau khi tiêm.
Đồng tử cô co rút lại.
Hôm qua cô đã bị tiêm thuốc? Vì vậy mà cô mới bị những suy nghĩ kỳ lạ về đàn ông?
Ai đã tiêm thuốc cho cô? Người đàn ông kia là ai?
Diệp Sơ Hạ nghiến răng:
“Chờ tôi điều tra ra kẻ đó, tôi sẽ thiến hắn! Nếu không, tôi không mang tên Diệp Sơ Hạ!”
Phòng khách rơi vào im lặng, Chiến Bắc Anh đưa mắt nhìn mẹ mình rồi lại nhìn ông nội.
Dù ông nội đã nói chuyện này không được nhắc lại nữa, nhưng sắc mặt ông xanh lét như thể chỉ cần chạm nhẹ là ông sẽ bùng nổ.
Bắc Anh từng trải qua cơn giận của ông, biết rõ tính cách nóng nảy của ông nội. Trong nhà, lời ông là luật, dù cô ta là cháu gái duy nhất, cũng không dám lắm lời trước mặt ông.
Cô ta quay sang nhìn mẹ mình. Mẹ cô ta ngồi trên ghế sofa, nước mắt lưng tròng nhưng không dám khóc thành tiếng. Điều đó cho thấy bà cũng rất sợ tính khí của ông nội.
Nền nhà bằng gỗ vang lên tiếng bước chân rõ ràng từ ngoài cửa.
Bắc Anh liếc mắt ra cửa, đoán ngay được ai đến mà không cần nghĩ.
Không kìm được cơn giận, cô ta hét lên:
“Diệp Sơ Hạ! Chị còn mặt mũi mà đến đây sao? Để xem tôi không tát chết chị thì thôi!”
Cô ta lập tức bật dậy khỏi sofa.
Trương Văn Tuệ vội vàng kéo con gái lại, nhỏ giọng nói:
“Con làm cái gì thế? Hỏi rõ ràng rồi hãy hành động!”
Cả căn nhà nhỏ im ắng, Diệp Sơ Hạ đứng ngoài cửa nghe rõ mồn một mọi lời nói trong phòng khách.
Cô thì thầm với Tiểu Ngọt Ngào:
“Có vẻ như bà mẹ chồng của tôi cũng khá hiền lành. Chỉ là cô em chồng thì không dễ đối phó.”
Tiểu Ngọt Ngào nhắc nhở:
“Người khó chơi nhất có lẽ là ông nội Chiến, cô cẩn thận một chút!”
Diệp Sơ Hạ nhún vai:
“Chậc, tôi từ thế kỷ 21 quay về mà. Có thứ gì tôi chưa từng thấy qua? Dễ mà!”