Cô chưa từng ăn thịt heo nhưng chẳng lẽ chưa thấy heo chạy sao?
Trên sách có vô số tình tiết, bày ra một dáng vẻ vô tội chính là cách tốt nhất để xoay chuyển cục diện.
Cô đẩy cửa bước vào phòng khách, cúi đầu ngoan ngoãn đi đến trước mặt ông nội, lễ phép chào:
“Cháu chào ông nội ạ!”
Chiến Bắc Anh vừa định mắng nhưng lại bị Trương Văn Tuệ ấn vai ngồi xuống ghế sofa.
Mọi hành động của họ đều không thoát khỏi ánh mắt của Diệp Sơ Hạ.
Thêm nữa, cô còn phát hiện màn hình không gian bát quái hiển thị góc nhìn 360 độ, cho phép cô quan sát rõ toàn bộ căn phòng.
Chiến Vệ Quốc nhìn cô gái nhỏ ngoan ngoãn đứng trước mặt mình, chậm rãi nói:
“Ông biết, gả cháu cho một...”
Từ “tàn phế” và “hấp hối” ông không nỡ nói ra, vì người đó là cháu trai lớn của ông.
Ông ngừng lại một chút rồi tiếp tục:
“Chắc chắn cháu có nhiều suy nghĩ. Bây giờ là xã hội mới, không còn chuyện ép duyên nữa.”
“Nếu cháu không muốn sống cùng Bắc Xuyên, đợi nó về thì nó có thể làm báo cáo với cấp trên, xin ly hôn. Rồi cháu có thể về nhà ngay bây giờ.”
Diệp Sơ Hạ vội vàng đáp:
“Ông nội, cháu không định ly hôn.”
Đùa à, tài sản mấy trăm triệu, đầu óc cô không có vấn đề à, tại sao phải ly hôn?
Nằm yên một năm làm góa phụ chẳng phải sung sướиɠ hơn sao?
Chiến Bắc Anh lập tức bật dậy khỏi sofa, khinh khỉnh nhổ nước bọt xuống đất:
“Tôi khinh! Không định ly hôn mà chị đòi bỏ trốn? Chị nói xem, chị đã chạy đi đâu?”
“Toàn nói dối, đáng ra phải cho chị một cái bạt tai cho chừa cái thói bịa đặt!”
Diệp Sơ Hạ quay đầu nhìn em chồng, lạnh lùng từng chữ:
“Bắc Anh, em đừng có mà bịa đặt.”
“Hôm qua, khi biết mình bị đưa đến nhà họ Chiến, chị đã chạy ra ngoài để tìm cô hai và chú hai hỏi rõ mọi chuyện, đồng thời báo cho mẹ chị biết chuyện chị gả vào nhà họ Chiến.”
“Chị sợ mẹ không biết tình hình, đột nhiên nghe tin sẽ không chịu nổi cú sốc này.”
“Còn về việc gả cho Chiến Bắc Xuyên, chị có nguyên tắc: gả gà theo gà, gả chó theo chó. Một khi đã là vợ của Chiến Bắc Xuyên, đó chính là duyên phận của chị và anh ấy.”
Nghe xong, Trương Văn Tuệ vui mừng đến nỗi cười không khép được miệng:
“Đúng đúng, phụ nữ ấy mà, gả gà theo gà, gả chó theo chó. Các con kết hôn vì sự cố cũng là duyên phận của các con!”
Trương Văn Tuệ ngồi bên cạnh cười tươi, giọng nói ngọt ngào:
“Con ngoan, con nghĩ vậy là đúng! Bắc Xuyên tuy sức khỏe không tốt, nhưng con gả qua đây để ‘xung hỷ’ cho nó, xung một chút là khỏe ngay thôi!”
Là một người mẹ, bà không giấu được chút tư lợi.
Bà ấy hy vọng cuộc hôn nhân này có thể giúp con trai bà vượt qua cơn nguy kịch nên dĩ nhiên bà không muốn Diệp Sơ Hạ và Chiến Bắc Xuyên ly hôn.
Còn về phần Diệp Sơ Hạ, bà quyết định sẽ yêu thương và bù đắp cho cô, bù lại những thiệt thòi mà cô phải chịu.
Chiến Vệ Quốc nhìn Diệp Sơ Hạ với ánh mắt đầy an ủi, giống như đang thấy một viên linh đan cứu mạng cho đứa cháu trai.
Ông nói:
“Đứa dâu tốt, chỉ cần Bắc Xuyên còn sống con là vợ của nó.”
“Nếu nó không qua khỏi, con chính là cháu gái ruột của ta. Nhà họ Chiến sẽ không để con phải chịu thiệt!”
Diệp Sơ Hạ gật đầu đáp:
“Ông nội yên tâm, con nhất định sẽ làm tròn bổn phận của một người vợ tốt!”
Nghĩ trong lòng: Hehe, tính theo tuổi tác của Chiến Bắc Xuyên thì chắc cũng chỉ cần cố gắng một năm thôi.