Diệp Sơ Hạ nhìn người đàn ông ngồi xe lăn, không nhịn được mà xem tướng cho anh. Trán anh có một dấu hiệu đặc biệt gọi là "Hoa cái thông thiên", kéo dài từ sống mũi lên tận chân tóc.
Những người có đặc điểm này thường thông minh xuất chúng, thành đạt từ khi còn trẻ, có thể trở thành quan to hoặc thiên tài trong một lĩnh vực nào đó. Nhưng đáng tiếc là sống mũi của anh có một đường gấp ngang...
Điều này cho thấy, người đàn ông này có nguy cơ gặp họa sát thân trước 30 tuổi.
Xem ra lời em chồng nói rằng Chiến Bắc Xuyên bị bệnh nặng không thể trở về động phòng là thật.
Nhưng Chiến Bắc Xuyên không về, vậy người đàn ông đêm qua là ai?
Diệp Sơ Hạ bước tới mở cửa sổ, muốn xem thử mình đang ở đâu.
Cô vừa nhìn ra bên ngoài liền giật nảy mình.
Căn nhà cô đang ở là một ngôi biệt thự kiểu Tây, xung quanh là sân vườn rộng rãi!
Bên ngoài sân là dãy nhà ngang thẳng tắp, diện tích lớn, kéo dài đến tận tầm mắt. Người qua lại đều nói giọng Bắc Kinh đặc sệt!
Chắc chắn đây là thủ đô!
Và với ngôi biệt thự này, chắc chắn là khu vực trung tâm của thủ đô rồi!
Trời ơi! Căn nhà này nếu để đến 30 năm sau, ít nhất cũng đáng giá hàng trăm triệu!
Hay là cứ nằm im hưởng thụ một năm, chờ người đàn ông kia chết đi rồi cô sẽ kế thừa tài sản kếch xù này.
Diệp Sơ Hạ nằm dài trên giường, thoải mái tận hưởng cảm giác thả lỏng.
Tay cô vô thức chạm vào ngực mình.
Cảm giác quen thuộc truyền đến đầu ngón tay.
Cô đưa tay nhấc chiếc thẻ bát quái đang đeo trên cổ lên, khóe môi bất giác nở nụ cười.
Mặc dù xuyên không về năm 1978, nhưng may mà chiếc vòng cổ này cũng theo cô đến đây.
Ngón tay cô nhẹ nhàng vuốt ve mặt thẻ, bất ngờ phát hiện nó bỗng phát ra một luồng ánh sáng vàng nhạt.
Chiếc thẻ vốn bằng đồng xanh giờ trở nên bán trong suốt rồi cuối cùng tan vào lòng bàn tay cô.
Diệp Sơ Hạ kinh ngạc đến trợn mắt. Bất kể xét theo góc độ động vật học hay thực vật học, cô đều không tài nào lý giải nổi đây là hiện tượng gì.
Đột nhiên trong đầu cô có một tia sáng lóe lên, giống như một mô hình được dựng.
Trước mặt cô hiện ra một không gian sáng bừng với một màn hình lớn chiếm trọn một bức tường.
Màn hình bật sáng, hiện lên một khuôn mặt cười.
“Chào Hạ Hạ! Chào mừng cô đến với không gian bát quái!”
Diệp Sơ Hạ chỉ vừa nghĩ một chút, cô bỗng phát hiện mình đã bước vào không gian kỳ lạ này.
Cô hỏi: “Không gian? Mình có không gian rồi? Chuyện này là sao?”
“Đúng rồi, tại sao tôi lại đến năm 1978?”
Khuôn mặt tròn trên màn hình mỉm cười, đáp:
“Không phải bạn đến năm 1978 mà là bạn quay về năm 1978. Bạn vốn dĩ là Diệp Sơ Hạ!”
Diệp Sơ Hạ trừng mắt, không tin nổi.
“Sao có thể? Rõ ràng tôi sống vào thời kỳ 40 năm sau mà!”
Hệ thống giải thích:
“Năm 1978, Diệp Vãn Thu đã cố tình đổi thân phận với cô. Cô ta cưới vị hôn phu của cô là Cảnh Văn Hạo, còn cô bị gả vào nhà họ Chiến. Khi phát hiện ra mình bị lừa cô đã nhảy cửa sổ trốn khỏi nhà họ Chiến...”
Hệ thống ngập ngừng một lúc rồi tiếp tục: “Nhưng cô bị bắt quay lại. Sau đó...”
Diệp Sơ Hạ đang chăm chú lắng nghe thì hệ thống bỗng im lặng. Cô vội truy hỏi: “Sau đó thì sao? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Khuôn mặt tròn trên màn hình cắn môi, đáp:
“Ừm... Cô đã chết. Rồi đầu thai chuyển thế. Sau khi cô qua đời vào năm 2023, tôi đã giúp cô tái sinh về thời điểm này.”