Thành tích của Manh Nha chỉ nằm ở mức khá, lớp có hai mươi tư người thì cô hạng mười, mẹ Manh vẫn luôn mắng cô về việc này bởi vì Lạc Trầm hạng nhất mà còn là nhất trường, cô không sao theo kịp.
Bạc Y Y thì khác, cô ấy luôn đứng hạng nhì trong lớp cũng là hạng ba toàn trường nếu mà hỏi nữ sinh nào xứng với Lạc Trầm nhất thì chính là Bạc Y Y.
Manh Nha ngồi cắn bút nhìn bài Hóa trên trang giấy trắng, cô không sao giải được, môn nào cô học cũng khá ổn chỉ có Hóa Học là luôn thấp điểm nhất lớp, luôn bị môn Hóa kéo xuống.
Cô nghiêng đầu thấy có người hỏi bài Lạc Trầm, anh vẫn lịch sự chỉ dẫn giải bài cho bọn họ, anh luôn hòa nhã tốt bụng như thế, giống như một vầng trăng sáng trong lòng nhiều người.
Manh Nha lại đấu tranh tư tưởng, có nên thử mở lời nhờ không?
Dù sao cũng nói chuyện vài lần nhưng chắc gì anh nói chuyện đã thích nói với cô, có khi là vô tình.
Manh Nha cho dù có thu hết can đảm cũng không dám lại gần Lạc Trầm cuối cùng là từ bỏ rầu rĩ ngồi cắn bút tiếp.
Đến khi tiết Hóa đến vẫn là Manh Nha trở thành mục tiêu bị cô dạy Hóa giảng đạo, cô đứng cúi đầu chỉ có thể đứng nghe.
Một học sinh yếu kém, không làm bài được đương nhiên sẽ là ‘cái gai’ trong mắt giáo viên, Manh Nha chỉ sợ duy nhất môn Hóa.
“Manh Nha, lớp này có tới hai học bá không lẽ em không nhờ bạn giảng bài cho em được à?”
Manh Nha ngẩng đầu, lấp liếʍ nói: “Dạ, em, em sẽ nhờ.”
“Kì thi tới em còn đứng cuối thì cô sẽ gặp mẹ em chứ thế này sao thi đại học.”
Manh Nha nhỏ giọng đáp: “Cô, em biết rồi.”
Bất quá mọi người đều hiểu Manh Nha học hành cũng chỉ ở mức ổn so với nhan sắc là cách xa.
Bình hoa di động.
Manh Nha ủ rũ ngồi xuống đem bài ra ghi chép, không phải do cô, cô đã học ngày đêm, tối qua thức đến hai giờ sáng vẫn không sao hiểu được bài mà mẹ Manh không cho phép cô lên mạng tra bài thì cô chính là vào đường cùng.
Sau đó cuối cùng Manh Nha cũng cầm tập Hóa lên trong lòng tự cổ vũ chính mình, chỉ là hỏi bài không có gì sợ cả.
Manh Nha bước tới bàn Lạc Trầm, anh đang ngồi nói chuyện với Lâm Thánh Kiệt cùng Trữ Văn Đông lúc Manh Nha bước tới thì chỉ ngẩng đầu nhìn cô.
Ánh mắt anh quá lạnh làm cô sợ hãi, Manh Nha liền quay đầu hướng tới Bạc Y Y ngồi phía trên anh.
“Y Y, cậu chỉ mình bài này với.”
Bạc Y Y mỉm cười nhẹ nhàng sau đó nhìn bài Manh Nha ghi trên tập giúp cô giải thích.
Manh Nha chăm chú lắng nghe lại mang theo bối rối, khi nãy chắc là anh không biết cô tính nhờ anh đâu.
Lạc Trầm nhìn Manh Nha cúi thấp đầu thì hừ cười, hình như anh phát hiện, một con thỏ nhát cấy đang đội lớp hồ ly tinh ranh.
Ánh mắt đen thẫm nhìn vào đôi chân thẳng tắp trắng mịn của cô, lúc cô hơi khom lại dễ dàng phô ra đường cong cùng vóc dáng lồi lõm, đặc biệt là hai cặp thỏ phía trước, cảm giác như hai viên kẹo khổng lồ, ngọt không nhỉ?
Lạc Trầm không khỏi thắc mắc.
Nghe Bạc Y Y giải thích xong, Manh Nha gật đầu: “Cảm ơn cậu.”
Sau đó cô vội ôm tập chạy về chỗ.
Không khí học áp lực bị phá tan khi chuông reo ra về vang lên, Manh Nha dọn dẹp tập vở sau đó cùng Tang Phụng đi về.
Giờ này vừa về nên ở sân trường đổ đầy xe đang đợi đưa đón, Manh Nha vẫy tay chào tạm biết Tang Phụng đã lên xe thì tự kiếm một chỗ trống ngồi đợi.
Lạc Trầm quải cặp trong miệng còn đang ngậm cây kẹo mυ'ŧ đi về hướng xe đang đứng đợi mình, ánh mắt phát sáng dễ dàng nhìn ra Manh Nha ngồi ở một góc sân.
Sự nhạy bén của anh rất cao, anh dường như nhận ra bí mật gì đó.
Đi bộ đến trường, chờ mọi người về hết mới về, người duy nhất chưa đóng học phí.
Manh Nha đang cúi đầu xem điện thoại thì đột nhiên một đôi giày thể thao trắng tinh sạch sẽ xuất hiện trước mặt, cô bất ngờ ngẩng đầu liền bị dọa.
Ánh mắt xinh đẹp ngẩn ra nhìn thiếu niên anh tuấn ôn nhuận như ngọc trước mặt.
“Lạc, Lạc Trầm.” Cô hầu như bị kinh ngạc đến đứng bật dậy
“Là tôi.” Anh đáp một tiếng lại cất giọng trầm ấm: “Sao cậu chưa về?”
Manh Nha hơi ngớ người, cô chớp mắt bộ dạng lúng túng: “Mình chờ xe.”
Lạc Trầm đảo mắt giống như nghiền ngẫm gì đó: “Cậu có cần tôi cho cậu về chung không?”
Manh Nha sửng sốt, cô không nghĩ đến Lạc Trầm chủ động giúp mình nhưng cô cũng nhớ anh đối với mọi người đều tốt bụng như thế.
Chỉ là Manh Nha có can đảm đó không?
Chắc chắn là không.
“Không, không cần đâu.”
Lạc Trầm nhìn thái độ bất ngờ đến tay chân lóng ngóng của cô thì không hiểu, tại sao cô lại sợ anh như thế, anh hỏi: “Cậu thật sự không cần à?”
“Hả? Ừm, chắc là cần.”
Đột nhiên cô cảm thấy bản thân mất mặt quá.
Anh bật cười, rõ ràng cô không phải kẻ thành thật.
Con thỏ nhát yếu đuối bị phát hiện +1.