Lạc Sủng

Chương 6: Vậy nếu con thích cái gì đó, con có được quyền giành lấy về không?

Manh Nha không hiểu Lạc Trầm cười gì chỉ là nụ cười anh còn chói hơn mặt trời trên đỉnh đầu anh, cô cúi đầu tay cầm quai cặp siết chặt.

Trong đầu Manh Nha lúc nào cũng có hai tư tưởng, tiếp cận Lạc Trầm và không thể đến gần Lạc Trầm.

Tiếp cận anh vì mẹ Manh muốn.

Không thể đến gần anh vì cô không thể có kết quả với anh.

Manh Nha rụt rè lên xe cùng Lạc Trầm, theo phản ứng đầu tiên là ngồi ngay ngắn chỉnh tề, lưng thẳng hai tay đặt trước đùi, ánh mắt nhìn chăm chú trước mặt.

Lạc Trầm liếc mắt nhìn cô ngồi một góc im lặng đến mức giống như cô đang cố làm bản thân không tồn tại.

“Nhà cậu ở đâu?” anh lần nữa hỏi

Manh Nha lúc này mới ngẩng đầu: “Ở khu Bắc Trường.”

Tiểu Trần là lái xe của Lạc Trầm nghe thấy thì cũng tự biết chạy theo vị trí Manh Nha nói.

Lạc Trầm nhìn Manh Nha, đuôi mắt hồ ly quyến rũ đang nhìn anh chăm chú như muốn dụ dỗ anh, da cô rất trắng sáng như ngọc, mịn màng và đều màu, mái tóc dài, mượt mà, đen nhánh như dòng suối đêm, thả xuống vai một cách tự nhiên.

Lông mi dài và cong vυ't, khi cô chớp mắt, mọi ánh nhìn đều không thể rời khỏi khuôn mặt quyến rũ ấy.

Thân hình cô thanh thoát, đường cong hoàn hảo, đặc biệt là hai cặp thỏ to tròn kia không khỏi làm người ta suy nghĩ xấu với cô.

Trong đầu Lạc Trầm suy nghĩ những trường hợp ‘lỡ như’ và ‘giả dụ’, đầu tiên, "lỡ như" Manh Nha rơi vào tay một con sói lang nào đó thì sẽ nguy hiểm thế nào, tiếp theo, "giả dụ" hai viên kẹo đó ở trong miệng anh thì ngọt đến mức nào.

Vậy thì "lỡ như" kia anh là sói lang và "giả dụ" là sói lang ngậm viên kẹo ngọt, vậy thì không phải kết quả quá hoàn mỹ sao?

Một lúc sau xe dừng lại ở khu Bắc Trường nơi Manh Nha sống, cô xuống xe đứng bên ngoài liên tục nói cảm ơn.

Lạc Trầm nghiêng đầu cười nói: “Không cần cảm ơn nhiều như thế, cậu về nhà đi.”

Manh Nha lần nữa cảm ơn sau đó mới xoay người đi.

Lạc Trầm nhìn Manh Nha đi vào khu biệt thự Bắc Trường cuối cùng rẽ vào một căn biệt thự thì nhìn đến Tiểu Trần.

“Về Hứa Gia.”

Tiểu Trần thoáng nhìn Lạc Trầm, hơn một tháng rồi anh chưa về Hứa Gia, bây giờ về Hứa Gia xem ra là có chuyện.

Tiểu Trần không dám hỏi nhiều chỉ đạp ga chạy đi.

~

Sau khi Lạc Trầm về đến Hứa Gia chỉ thấy Hứa Tranh điềm nhiên nhìn anh nhướn mày một cái cảm thấy kì lạ, Lạc Phỉ cũng bất ngờ khi anh về lúc này.

“Ai đây? Nhà chúng ta còn có đứa con à?” Hứa Tranh nhận lấy chiếc nĩa đang ghim miếng táo từ tay Lạc Phỉ hỏi

Lạc Trầm cười một cái lại nói: “Ba, mẹ.”

Lạc Phỉ cảm thấy dù bao năm Hứa Tranh vẫn luôn muốn chọc ghẹo Lạc Trầm: “Đã ăn cơm chưa?”

Lạc Trầm nhìn đồng hồ chỉ đáp: “Một lát con ăn sau.”

Nói rồi anh ngồi xuống sô pha lại hỏi: “Tiểu Nhạn, Tiểu Lạc đâu mẹ?”

“Hai đứa nó ngủ rồi.” Lạc Phỉ đưa cho Lạc Trầm miếng táo nói

Lạc Trầm đáp một tiếng sau đó cắn miếng táo, mục đích anh về Hứa Gia chỉ muốn hỏi một việc.

“Mẹ, mẹ nói con phải nhã nhặn, lịch sự với các bạn, vậy nếu con thích cái gì đó, con có được quyền giành lấy về không?”

Lạc Phỉ kinh ngạc nhìn Lạc Trầm lại liếc nhìn Hứa Tranh, Hứa Tranh nhận ra hàm ý kia, ánh mắt trở nên sắc bén: “Con để ý gì rồi?”

Lạc Trầm trước nay đều nghe theo Lạc Phỉ dạy bảo, phải kìm hãm tính cường đại, không được ngạo mạn vì sợ anh sẽ là Hứa Tranh thứ hai nhưng anh cơ bản chính là Hứa Tranh thứ hai.

Tất cả sự nhã nhặn, ôn hòa chỉ là vì làm Lạc Phỉ vui lòng.

Đối với ai anh cũng khách sáo, lịch thiệp đối đãi nhưng chính là càng làm người ta thấy xa cách mà không dám động chạm tới.

“Nếu con thích thì cứ nỗ lực giành lấy chỉ là đừng làm gì sai trái.”

“Ah, con hiểu rồi.” Lạc Trầm ngộ ra gì đó liền cười đáp

Trong tai anh chỉ nghe rõ hai chữ ‘giành lấy’.

Bất quá Hứa Tranh dễ nhận ra bản tính hung ác sau sự thanh nhã kia, Hứa Tranh thấp giọng nhắc nhở: “Làm gì cũng nên nghĩ hậu quả.”

Dù sao cũng là con của hắn chưa kể khoảnh khắc nhìn Lạc Trầm sáng mắt khi nghe Lạc Phỉ nói như thế, Hứa Tranh nhận ra Lạc Trầm đang muốn độc chiếm thứ gì đó giống hắn năm xưa.

Lạc Trầm ngoan ngoãn đáp một tiếng sau đó đứng lên: “Con biết rồi, con về đây.”

Lạc Phỉ nhìn Lạc Trầm rời khỏi thì nhíu mày đột nhiên thấy lo lắng nhìn Hứa Tranh: “Nó sẽ không làm ra chuyện ác nào đó chứ?”

Lạc Trầm lúc nhỏ rất ngạo mạn, anh đối với ai cũng xem thường đều do Lạc Phỉ dạy dỗ rèn giũa mới tiết chế lại nhưng mà cơ bản khi có gì đó không hài lòng hay muốn cái gì đó sẽ bất chấp không có được thì hủy hoại.

Đây là cha truyền con nối.

Hứa Tranh cười lên lắc đầu: “Nó lớn rồi, để nó tự quyết định đi.”

Lạc Phỉ vẫn là bất an, năm xưa một Hứa Tranh đã vô cùng đáng sợ bây giờ Lạc Trầm mà trở thành Hứa Tranh thứ hai, sợ là càng đáng sợ hơn.