Vừa về tới nhà, Manh Nha liền nghe tiếng cãi vã kèm theo tiếng đồ đạc đổ vỡ, cô đứng bên ngoài cửa nhìn trời đêm lâu đến mức hai chân tê cứng, gió lạnh lùa qua người run rẩy cũng chưa vào trong.
Mãi đến khi hai người bên trong không còn cãi nhau nữa cô mới mở cửa vào.
“Con mới về.”
Cô đem giày tháo ra dẹp ở tủ trước cửa nhìn căn nhà đồ đạc lộn xộn thì rũ mắt đi thẳng lên phòng, bước chân dừng lại ở giữa cầu thang khi mẹ Manh gọi lại.
“Con chuẩn bị nghỉ học đi, ba sắp vào tù rồi.”
Manh Nha run lên, cô mím môi nhìn mẹ Manh cố gắng kiềm chế sự sợ hãi của bản thân, cô luôn là đứa con hiểu chuyện trước nay từ nhỏ tới lớn đều dưới sự quản giáo nghiêm khắc của mẹ, mẹ nói một cô không dám nói hai.
“Mẹ.”
“Mẹ cái gì? Ba con thà vào tù cũng không cầu xin giúp đỡ của nhà họ Hứa thông qua con.”
“Nó thì biết gì bà kêu thông qua nó? Bà đây là xem con gái là gì hả?”
“Tôi nói sai sao? Thằng bé Lạc Trầm kia là con của Hứa Thiếu, nếu con bé kết thân với nó thì nhờ vả không được sao?”
“Bà, bà đúng là hồ đồ, chuyện này sao bắt con mình làm được?”
“Vậy thì vào tù mà làm chính nhân quân tử, tôi nói luôn, bây giờ cái gì cũng bị siết, tiền không có, chuẩn bị ra đường xin ăn đi.”
Manh Nha run rẩy cúi đầu đi lên phòng, những tiếng cãi vả lại tăng thêm ngày càng kịch liệt bóp nát trái tim cô, cô đóng cửa phòng lao lên giường nằm, nước mắt chậm rãi rơi ra cuối cùng chỉ còn tiếng khóc nức nở.
Tại sao lại thành do cô rồi?
~
Manh Nha lần nữa là người đến trường sớm nhất, cô vẫn chưa dám nói cho mẹ biết về chuyện học phí ôn luyện cuối kì kia, số tiền lớn như thế chắc chắn mẹ sẽ không lo nổi.
Cô lướt màn hình điện thoại mục đích tìm kiếm một công việc làm để kiếm thêm nhưng phải nhiều vì hạn đóng chỉ còn sáu ngày.
Ánh mắt Manh Nha khẽ dừng lại ở hai chữ Đế Xa, tầm mắt cô bị thu hút ngay lặp tức. Cô biết Đế Xa, nó dưới quyền quản lí của Thượng Thị một trong bốn tập đoàn quyền lực của Tứ Thiếu ở thành phố A.
Tuyển phục vụ nữ, một giờ một triệu, yêu cầu đủ mười tám, có ngoại hình, chịu được công việc.
Manh Nha hiểu rõ tính chất công việc kia, phục vụ nhưng sẽ có những tình huống bắt ép như uống rượu hoặc va chạm, lòng Manh Nha run rẩy.
Lúc này đột nhiên một giọng nói trầm thấp vang trên đỉnh đầu làm Manh Nha bất ngờ kinh hoàng.
“Đế Xa không phải nơi cậu nên tìm hiểu.”
Manh Nha ngước lên đã thấy Lạc Trầm đứng bên cạnh, anh đã đứng ở đây từ lúc nào?
Cô vội đem điện thoại cất đi dưới hộc bàn, ánh mắt kia quá mức lãnh đạm lại sâu thẳm như hồ băng khiến đầu óc cô căng ra.
“Mình… mình chỉ vô tình lướt qua.”
Lạc Trầm dường như không quan tâm lời nói kia là thật hay giả lại như có lòng tốt nhắc cô: “Nếu cậu muốn tới đó thì nên tìm người tin cậy dẫn đi.”
Manh Nha định giải thích thì đã nghe tiếp lời anh: “Tôi chẳng hạn.”
Cô kinh ngạc nhìn anh, đuôi mắt hồ ly khẽ cong lên do nhíu lại, sau đó Lạc Trầm lại là dáng vẻ thanh tao tôn quý.
“Nhưng tôi sẽ không dẫn người chưa đủ mười tám vào đâu.”
Nói xong chỉ thấy Lạc Trầm nở nụ cười ưu nhã sau đó về chỗ của mình ngồi.
Manh Nha quay đầu nhìn anh, môi mím thành đường ngang một lúc mới dám bật thốt: “Một tháng nữa mình mười tám rồi.”
Lạc Trầm bất ngờ với câu nói kia, hắn khẽ cười dáng vẻ càng thêm hứng thú nhìn Manh Nha, nụ cười kia quá mức chói sáng khiến Manh Nha vô thức ngẩn người.
“Cậu nói thế là muốn tôi dẫn đi à?”
Manh Nha lắc đầu: “Mình chỉ muốn nói, mình sắp trưởng thành rồi cậu đừng nói như thể mình là đứa con nít, huống chi cậu cũng mười bảy.”
Lạc Trầm gật gật đầu nhẹ giọng nói: “Nhưng tháng trước tôi mười tám rồi.”
Manh Nha: “…”
Cô cuối cùng không nói gì nữa xoay người nằm dài trên bàn.
Lạc Trầm cảm thấy thú vị, tay đặt trên bàn chống má nhìn Manh Nha.
Sau đó trước khi vào lớp mười lăm phút đầu giờ, mọi người đều lần lượt đóng học phí chỉ riêng Manh Nha là viện lí do quên mất cũng không ai nói gì, ngôi trường này không thiếu nhất là tiền.
“Lớp chúng ta còn mỗi bạn Manh Nha chưa đóng nên khi nào bạn ấy đóng thì mình sẽ đem nộp.”
Bạc Y Y thông báo xong cũng không ai nói gì thêm chỉ kêu Manh Nha ngày mai nhớ đem tiền, cô gật đầu liên tục hứa sẽ đem.
Chỉ là tâm tư cô gái nhỏ nhanh chóng buồn bã lọt vào mắt của ai đó, xem ra không thành thật.