Nghi Châu

Chương 3: Anh cắn tôi, tôi cắn ngược lại anh

Lúc này trong nhà hàng, Vãn Châu vẫn phải dẫn Sở Bắc Nghi đi ăn để trả ơn chỉ là ơn này quá nặng, anh chỉ giúp cô mua hàng giảm giá mà cô đã phải trả bằng bữa ăn đắt đỏ.

Cô âm thầm tính toán, tiền tiêu tháng này cứ thế mà bay, cô khóc không được, cười cũng không được.

Sở Bắc Nghi ngồi đối diện nhìn Vãn Châu đã cúi gằm mặt hơn nửa tiếng vẫn chưa ngẩng lên thì khoanh hai tay trước ngực nhàn nhã đợi.

Anh muốn xem rốt cuộc cô sẽ giữ tư thế đó bao lâu.

Một lúc sau, Vãn Châu mới ngẩng đầu lên, cô nhìn bàn ăn thịnh soạn sau đó lại cúi đầu khóc không ra nước mắt, tính toán kiểu này là ba tháng tiền tiêu vặt của cô chứ một tháng cái gì.

Sở Bắc Nghi hừ cười nói: “Đừng cúi mặt nữa, cúi xuống là lùn thêm đó mà em chắc không còn chiều cao để lùn xuống bớt đâu.”

Vãn Châu rất muốn bịt cái miệng trước mặt lại, vì sao người cao cao tại thượng như anh khi mở miệng ra chẳng có tí tốt lành?

Từ lúc biết cô không thích bị chọc liên quan đến chiều cao, anh không những không ngừng lại còn thẳng thừng kêu cô bằng những lời trêu đó.

Vãn Châu tức đến mức muốn lấy băng keo dán miệng Sở Bắc Nghi lại.

Sở Bắc Nghi được dịp trêu đùa liền cao hứng: “Nhóc mau ăn đi, ăn rồi uống sữa để tăng chiều cao.”

Trước nay tính anh đều là trêu người khác, hôm qua bị cô chơi khăm đương nhiên được dịp trả thù phải lặp tức không thể bỏ qua cơ hội này.

Ai bảo Sở Bắc Nghi là tiểu nhân.

Vãn Châu ngước nhìn anh nghiến răng từng chữ: “Sở, Bắc, Nghi.”

Đôi mắt đào hoa cong thành một đường, nụ cười rực rỡ hiện hữu trê môi, dáng vẻ thật sự quá kinh người và đẹp đẽ nhưng ai lại biết cái miệng hồng nhạt sạch sẽ đó lại nói mấy lời đáng ghét.

Sở Bắc Nghi hỏi: “Tên tôi hay sao?”

Vãn Châu im lặng.

Sở Bắc Nghi cười đậm hơn: “Có muốn rên thử tên tôi không?”

Vãn Châu: “…”

Vãn Châu mặt lặp tức đỏ như quả cà chua chỉ hận không thể dùng con tôm trước mặt nhét vào miệng Sở Bắc Nghi khiến anh câm mồm.

“Anh, anh… im miệng.”

Sở Bắc Nghi khoái chí cười khúc khích, chọc cô nhóc này rất thú vị, chỉ thấy chọc ghẹo Vãn Châu vô cùng vui, càng chọc càng thích.

Sau đó Vãn Châu không dám nói một câu nào nữa, cô thật sự sợ hãi cái miệng bậy bạ của Sở Bắc Nghi.

Lúc thanh toán, Vãn Châu còn đang xót ví thì nhân viên đã nói với cô hoá đơn đã được trả. Đương nhiên Vãn Châu biết là Sở Bắc Nghi thanh toán, cô lặp tức đuổi theo hỏi.

“Sở Thiếu, sao anh lại trả tiền?”

Sở Bắc Nghi cười nói: “Sợ cô nhóc như em hết tiền mẹ cho mua kẹo.”

Vãn Châu mặt mày đỏ bừng, cô dừng chân khi này lớn tiếng gọi: “Sở Bắc Nghi.”

Tiếng gọi lớn làm Sở Bắc Nghi phải dừng chân, cả nhà hàng cũng bị khuấy động buộc phải dừng hết mọi hoạt động mà dõi theo.

Vãn Châu hít một ngụm khí, cô tiến tới chỗ Sở Bắc Nghi, sau đó hít một hơi lấy giọng đủ cho mọi người trong nhà hàng nghe thấy.

“Quần anh rách ở đáy kìa, qυầи ɭóŧ anh mặc màu hồng hả?”

Sở Bắc Nghi: "…"

Cùng một chiêu sử dụng hai lần đều có hiệu quả.

Vãn Châu nhân cơ hội tất cả mọi người đều đơ, cô vọt qua người Sở Bắc Nghi chạy trước.

Mọi người: “…”

Sở Bắc Nghi nghiến răng nghiến lợi bị mọi người âm thầm nhìn bằng ánh mắt đánh giá thì nổi giận, nhìn tới Vãn Châu thì người cũng đã chạy mất.

“Vãn Châu, tốt nhất đừng để tôi bắt được.”

Bị chơi hai vố cùng một chiêu, Sở Bắc Nghi không trả thù không phải tiểu nhân.

Bây giờ việc Sở Thiếu của thành phố A mặc quần rách còn thấy qυầи ɭóŧ màu hồng tuy không biết thật hay giả nhưng lâu lâu vẫn có người nhắc lại.