Nghi Châu

Chương 2: Cân bằng tỉ số

Sở Bắc Nghi dẫn Vãn Châu đến một nhà hàng trong thành phố xây dựng theo lối kiến trúc hiện đại, là một nhà hàng món Âu có tiếng.

Hai chân Vãn Châu tê cứng, cô thấy trả ơn thế này thì có phần quá lớn, tuy nhà cô khá giả nhưng không đến mức sẽ chi trả hoang phí cho một bữa ăn.

Lúc xuống xe, trên tay Vãn Châu ôm những túi đồ mình mua, tay kia kéo ống tay áo Sở Bắc Nghi.

Sở Bắc Nghi dừng chân trước cửa nhà hàng nhướng mày nhìn cô, im lặng chờ cô mở lời.

Vãn Châu liếʍ môi khô khốc nói: “Sở Thiếu, hôm nay cảm ơn anh, ơn này tôi sẽ trả chỉ là hôm nay không được.”

Sở Bắc Nghi thản nhiên đáp: “Nhưng bây giờ tôi đói, hôm sau tôi sợ tôi không đói.”

Hôm sau anh tuyệt thực à?

Vãn Châu cảm thấy đây là gây khó dễ cho cô, cô lại biện lý do: “Hôm nay thật sự không được.”

Sở Bắc Nghi xoay người nhìn Vãn Châu, đôi mắt thiếu nữ to tròn long lanh như hai viên dạ minh châu, bởi vì cô quá thấp nên anh phải cúi đầu mỗi khi nói chuyện với cô.

“Tại sao?”

Vãn Châu không thể nói do cô nghèo, không có tiền.

Lòng kiêu hãnh không cho Vãn Châu nói như thế, cô đảo mắt lấp liếʍ: “Vì, vì quần anh bị rách.”

Sở Bắc Nghi: “???”

Anh cúi đầu, rách chỗ nào?

“Làm gì… Vãn Châu.”

Lúc ngẩng đầu, Sở Bắc Nghi chỉ thấy Vãn Châu đã ôm đồ chạy mất còn quay lại nói to với anh: “Hôm sau nha Sở Thiếu.”

Sở Bắc Nghi nghiến răng, mặt mày đen kịt, anh vậy mà bị cô nhóc đó lừa.

Phan Nam đứng ở cửa xe ho một tiếng nhịn cười hỏi: “Sở Thiếu, khụ… có cần kiểm tra quần của ngài lại không?”

Sở Bắc Nghi trước nay trêu ghẹo người khác chứ chưa từng bị người khác ghẹo, được, thù này anh ghi nhớ.

Vãn Châu… thoát rồi không bị phát hiện trong người không có tiền.

Sở Bắc Nghi… đợi đó, chính nhân quân tử không có tên Sở Bắc Nghi trong danh sách.

Vãn Châu 1 - 0 Sở Bắc Nghi.

~

Đắc tội quân tử còn sống sót, đắc tội tiểu nhân chỉ có đường chết thảm.

Vãn Châu không nghĩ hôm sau khi cô hí hửng đến trường thì đã nhìn thấy chiếc Lamborghini màu vàng nổi bật ở trước cổng.

Đương nhiên Vãn Châu nhận ra là ai, cô lặp tức quay người trốn một góc.

“Đại nhân vật mà sao nhỏ nhen vậy?”

Vãn Châu lẩm bẩm khi này còn chưa biết đại nhân vật nào đó đang đứng phía sau lưng cô.

Sở Bắc Nghi cao gần một mét tám mươi bảy, dáng người đủ chuẩn của người mẫu, khi đứng cạnh Vãn Châu như người khổng lồ và tí hon.

Vãn Châu cao chỉ có một mét năm, ốm nhỏ khác gì đứa em gái của anh.

“Đúng vậy, tôi cực kỳ nhỏ nhen.”

Nghe thấy tiếng nói bên tai, Vãn Châu giật bắn người, cô lặp tức trừng mắt quay người lùi về sau vài bước.

Trên trán vã mồ hôi, Vãn Châu lặp tức cười lấy lòng: “Sở Thiếu, hôm nay anh đến trường tôi để đi học sao?”

Sở Bắc Nghi cảm thấy người con gái này cái gì cũng dám nói.

“Phải đó, học cách may quần.”

Âm thanh nghiến răng ken két làm Vãn Châu rùng mình, cô cảm giác hình như cô đã chơi dại.

“Sở Thiếu, hôm qua thật sự, tôi… không cố ý.”

Sở Bắc Nghi cười vô cùng đẹp, bởi vì cơ bản gương mặt anh đã đẹp, nét lãng tử càng thu hút, lúc này Vãn Châu còn ngây ra.

Sở Bắc Nghi đòi lợi: “Bây giờ tôi đói.”

Vãn Châu thản nhiên: “Hôm qua anh nói hôm nay anh không đói mà.”

Sở Bắc Nghi nhẫn nhịn, nghiến răng nói lại: “Tôi nói tôi đói thì là đói.”

Vãn Châu lầm bầm gì đó, hai chân cô chà lên đất, giống như một đứa trẻ nhỏ bị la mà uất ức không khác là mấy, Sở Bắc Nghi cảm thấy bản thân đang ăn hϊếp một cô nhóc cấp hai.

Đột nhiên Sở Bắc Nghi vô thức bật thốt: “Nhóc lùn.”

Vãn Châu: “???”

Vãn Châu ngẩng đầu khó hiểu nhìn Sở Bắc Nghi.

Sở Bắc Nghi phát hiện ra mặt Vãn Châu căng lại khó chịu, anh như nhận ra gì đó, lặp lại lần nữa: “Nhóc? Lùn? Bé? Con nít?”

Vãn Châu… thằng cha này bị điên hả?

Sở Bắc Nghi phát hiện Vãn Châu thế mà không thích bị người ta đem chiều cao ra chọc.

Nụ cười bên môi Sở Bắc Nghi càng đậm, anh cười vô cùng xán lạn: “Con nít thì nên biết nghe lời, ngoan ngoãn đừng có chọc người lớn.”

Vãn Châu nắm chặt dây cặp, nhịn không nổi nữa, rõ ràng đây là chọc cô: “Sở Bắc Nghi, anh có bệnh hả?”

Vãn Châu không thích nhất chính là bị chọc xem như đứa con nít, bởi vì từ nhỏ chiều cao cô luôn thấp bé, ai cũng ghẹo cô là trẻ con.

Cô đã hai mươi hai tuổi có khi còn thấp bé hơn cả mấy đứa nhóc cấp hai, cấp ba hiện giờ.

Sở Thiếu cái rắm, Vãn Châu mới là không nể nữa.

Độ hảo cảm trực tiếp nhảy xuống âm 100.

Sở Bắc Nghi cười tươi hơn, thú vị mà cười, không nhịn được đến hai vai run lên khi trả được thù.

Vãn Châu 1 - 1 Sở Bắc Nghi.