Nghi Châu

Chương 1: Hoa hoa công tử

Mái tóc vàng kim nổi bật, gương mặt lãng tử, phong trần, đôi mắt đào hoa mảnh khảnh hút hồn những cô gái mê đắm.

Phong cách ăn mặc thời thượng, dáng người cao ốm nổi bật, trên môi là nụ cười toả sáng.

Một thiếu gia trẻ xuất thân danh giá, quyền thế ngập trời, người người kính nể cúi nhường.

Bên cạnh Sở Bắc Nghi lúc nào cũng có ít nhất một cô nàng nóng bỏng, cho nên anh được mệnh danh là hoa hoa công tử ở thành phố A, phụ nữ thay đổi liên tục như thay áo vậy mà vẫn rất nhiều người theo anh.

Cơ bản vì Sở Bắc Nghi rất chịu vung tiền, tuỳ ý lấy một món trang sức làm quà tặng cũng đủ cho bọn họ sống thoải mái nửa đời sau.

Chiếc xe Lamborghini màu vàng, biển số tứ quý tư chạy băng băng trên đường không ai dám cản trở.

Sở Bắc Nghi ôm lấy cô gái với thân hình nóng bỏng lồi lõm rõ ràng không ngừng dùng bàn tay to lớn sờ soạng khắp người.

Tình huống này đối với người lái xe là Phan Nam đã quá quen thuộc, hắn ta chuyên nghiệp chỉ tập trung nhìn phía trước.

Ai bảo thiếu chủ của hắn là một kẻ đào hoa, phụ nữ đổi người liên tục chưa từng thấy nghiêm túc với ai.

Sau một lúc Sở Bắc Nghi nhàm chán buông cô gái kia ra, anh gác tay chống má nhìn đến Phan Nam.

Phan Nam đi theo Sở Bắc Nghi đã lâu nên với loại ra hiệu này đương nhiên biết thiếu chủ của hắn muốn điều gì, sau đó chỉ nghe tiếng phanh xe cùng với việc cô gái đã bị cho xuống.

Sở Bắc Nghi vẫn làm ra điệu bộ như chẳng có gì, nụ cười luôn hiện hữu khiến người ta không ghét được ngược lại càng thấy yêu thích.

“Người đẹp, em bị đá.”

Nói xong cũng là lúc cửa kính từ từ nâng lên, chiếc xe tiếp tục lăn bánh để lại người đẹp kia ngây ngốc trên tay là sợi dây chuyền đắt đỏ.

Cô gái kia cũng coi như thu hoạch không nhỏ, tuy rằng không bám chân vị Sở Thiếu này được lâu nhưng vài ngày qua được tặng không ít trang sức đủ để dư giả tháng ngày về sau.

Sở Bắc Nghi ngồi trên xe đong đưa chiếc điện thoại nghĩ đến tiếp theo nên kiếm em gái nào thì ánh mắt đào hoa nhạy bén sượt qua thân hình quen mắt.

“Phan Nam, dừng xe.”

Phan Nam nghe thấy thì vội thắng gấp, Sở Bắc Nghi mắt sáng rực như tìm ra điểm thú vị, anh mở cửa đi xuống xe.

Dáng người vượt trội với mái tóc nổi bật dưới ánh nắng càng thêm mị hoặc, khóe môi Sở Bắc Nghi cong cao nhìn đến cô gái nhỏ nhắn lọt thỏm giữa đám người thì tặc lưỡi.

“Nhìn như đứa con nít, trêu được không đây?”

Nhưng Sở Bắc Nghi là ai, anh chính là Sở Bắc Nghi, có cái gì mà anh không dám.

Không cần nghĩ ngợi sâu xa, Sở Bắc Nghi đã sải chân đi đến đám đông trước mặt, bởi vì sự xuất hiện của anh làm cho mọi người một phen nháo loạn còn chủ động nhường lối cho anh đi.

Sở Bắc Nghi không bận tâm người xung quanh, anh đứng phía sau một cô gái chỉ cao đến ngực anh, dáng người vô cùng nhỏ chẳng khác gì học sinh cấp hai.

“Khụ.”

Vãn Châu nghe thấy tiếng ho trên đầu thì ngẩng lên, đôi mắt to tròn chạm vào đôi mắt mảnh khảnh của Sở Bắc Nghi nhất thời cô bị dọa đến đứng đơ ra không phản ứng.

Não chưa kịp chạy, Vãn Châu cứ thế đứng ngước nhìn Sở Bắc Nghi ở phía sau.

Sở Bắc Nghi buồn cười, anh vươn tay ra đặt trên đỉnh đầu Vãn Châu sau đó đè xuống để cô tiếp tục nhìn phía trước.

“Lại gặp nhau rồi.”

Vãn Châu nghe giọng nói cực kỳ êm tai của Sở Bắc Nghi bên tai mình, cô nhất thời ngại đến đỏ mặt, dù sao trước nay Vãn Châu chưa từng yêu đương nên đối với việc tiếp xúc gần gũi nam nhân là chuyện không có.

“Sở Thiếu, ngài cũng muốn mua sao?”

Nhân viên bán hàng thấy Sở Bắc Nghi đã chủ động lên tiếng niềm nở.

Sở Bắc Nghi đảo mắt cười nói: “Cô ấy mua gì cứ lấy cho cô ấy.”

Sau đó thay vì đứng chen chúc xếp hàng để giành mua đồ với giá ưu đãi giảm giá, Vãn Châu được đặc cách chọn lựa thoải mái mà không cần xếp hàng còn được giá rất tốt.

Vãn Châu cảm thán, thì ra cảm giác người có tiền, có quyền là vậy.

Vãn Châu ôm túi đồ lớn, vui vẻ không che giấu, ấn tượng với Sở Bắc Nghi khá tốt, cô và anh gặp hai lần.

Lần đầu là ở trường đại học Thắng Mỹ khi Sở Bắc Nghi cùng Hứa Tranh đến để đầu tư cho sinh viên khoa Hội Hoạ.

Lần thứ hai là ở triển lãm của Hứa Tranh.

Đây là lần gặp thứ ba của bọn họ.

“Cảm ơn Sở Thiếu.”

Vãn Châu chỉ nghĩ đơn giản Sở Bắc Nghi biết cô là bạn với Lạc Phỉ nên tiện tay giúp đỡ, cô không suy nghĩ nhiều vẫn nhiệt tình cười tươi.

Lúc này hảo cảm của Vãn Châu dành cho Sở Bắc Nghi vẫn còn 100.

“Không có gì, tiện tay giúp đỡ.”

Vãn Châu theo lễ đáp một tiếng, dù sao đây cũng là đại nhân vật, cô không có gan động đến nên vẫn muốn đi trước.

“Sở Thiếu, tôi không phiền anh nữa.”

Vãn Châu còn chưa kịp đi, Sở Bắc Nghi đã vươn tay túm cổ áo cô lại.

Vãn Châu: “???”

Sở Bắc Nghi thản nhiên nói: “Tôi đói rồi, em nên trả ơn tôi.”

Đại nhân vật lên tiếng, Vãn Châu có thể từ chối sao?