Nghi Châu

Chương 4: Chiếc quần rách và Qυầи ᒪót màu hồng

Gia đình Vãn Châu nói sang là công ty nhưng nói bình dân là chủ cửa hàng buôn bán nhỏ, tuy đủ ăn đủ mặc có dư giả nhưng không tới mức phung phí xa hoa, huống chi ba mẹ Vãn biết Vãn Châu tiêu tiền hoang phí nên không bao giờ cho cô nhiều.

Áp lực hiện tại của Vãn Châu chính là sau khi tốt nghiệp đại học, cô sẽ làm việc gì, ba mẹ Vãn luôn lấy điều đó để mắng cô, ai bảo Vãn Châu học chuyên ngành Hội Họa nhưng tài năng và may mắn đều không có.

“Tiểu Vãn, cuối tuần mẹ sắp xếp cho con đi xem mắt, nhớ phải đi đó.”

Vãn Châu rầu rĩ: “Mẹ.”

Mẹ Vãn không quên đưa ra lời cảnh cáo: “Đừng có kêu mẹ, người này là cháu của người quen mẹ, nếu con không đi, mẹ đánh chết con.”

Ngoại hình Vãn Châu nhìn như mấy cô nhóc cấp hai nên mẹ Vãn luôn lo lắng việc yêu đương của cô, bằng chứng là hai mươi hai năm qua, Vãn Châu không có lấy mối tình vắt vai.

Thứ nhất, Vãn Châu xinh xắn đáng yêu như mấy bé gái nên ai cũng nghĩ cô chưa đủ tuổi.

Thứ hai, tính cách Vãn Châu có phần mạnh mẽ, ăn nói cũng không hoa hòe, không dịu dàng như người ta.

Vãn Châu chán nản không muốn ở lại nghe mẹ giáo huấn nữa: “Con đi học đây.”

Mẹ Vãn thở dài ngao ngán nhìn ba Vãn vẫn còn đang cặm cụi ăn phần ăn sáng thì bực tức đánh ông một cái: “Ông coi nói con bé đi, sắp tốt nghiệp rồi cứ lông bông.”

Ba Vãn ho sặc sụa, gật đầu tỏ ý đã nghe.

~

Trường đại học Thắng Mỹ hôm nay đặc biệt náo nhiệt, không biết có chương trình gì mà ở trước cổng đã trải dài hàng người với những món đồ tặng bên trong.

Sinh viên lũ lượt xếp hàng đầy háo hức mong chờ không biết quà tặng là gì, chỉ là khi nhận xong thì mặt ai nấy vừa đỏ vừa xấu hổ.

Vãn Châu ham vui nhìn được quà miễn phí cũng lặp tức chạy vào hàng chờ đến lượt, sáng nay bị mắng một trận bù lại bây giờ có quà đương nhiên làm tâm tình cô vui vẻ hơn.

Chờ một lúc cũng đến lượt Vãn Châu, cô phấn khởi nhận túi quà từ tay người phát sau đó vẻ mặt đầy chờ đợi mở ra xem.

Vãn Châu: “…”

Cô trực tiếp đơ người trong đầu đều là chấm hỏi to đùng.

Sở Bắc Nghi.

Trong túi đồ là chiếc quần dài rách đáy và một chiếc qυầи ɭóŧ màu hồng còn kẹp tả tờ giấy: “Nhóc con Vãn tặng mọi người.”

Vãn Châu không thể ngờ được Sở Bắc Nghi trò này cũng dám làm, hình ảnh Tứ Thiếu cao cao tại thượng hoàn toàn sụp đổ.

Đây rõ ràng là một kẻ lưu manh, hạ lưu, bỉ ổi, vô liêm sỉ.

Bây giờ món quà do “Nhóc con Vãn” tặng trở thành đề tài bàn tán cho cả trường, trò đùa này khiến không ít người phàn nàn khó chịu báo lên nhà trường.

Nhà trường trong lúc này.

Sở Bắc Nghi ngồi ở văn phòng hiệu trưởng chầm chậm uống tách trà nóng, ung dung vắt chéo chân.

Hiệu trưởng toát mồ hôi, nở nụ cười công nghiệp: “Sở Thiếu, tôi biết Sở Thiếu có lòng thương sinh viên nhưng mà món quà kia làm không ít sinh viên phản ánh.”

Sở Bắc Nghi không đại biểu cho tổng tài lạnh lùng, khó gần, anh thậm chí nhìn lúc nào cũng là dáng vẻ cà lơ phất phơ, không chút nghiêm túc đặc biệt sự tuấn lãng càng phô bày cuốn mắt khi nụ cười đẹp đẽ luôn xuất hiện.

Nhưng Sở Bắc Nghi là một trong Tứ Thiếu, có thể lúc này anh vui vẻ nói cười còn làm người ta thấy e dè, kiêng sợ hơn.

“Hiệu trưởng đừng lo, chút quà mọn ấy mà, sinh viên phản ánh là do thích quá đó.”

Hiệu trưởng cạn lời, nếu thích thì thư góp ý đâu nhiều vậy.

Sau đó liên tục hai ngày, Sở Bắc Nghi không kiếm Vãn Châu trả thù nhưng cứ đều đặn tặng món quà kia dưới danh nghĩa “Nhóc con Vãn” cho cả trường.

Mỗi ngày sẽ thêm một chữ.

Ngày đầu là “Nhóc con Vãn C”.

Ngày thứ hai là “Nhóc con Vãn Ch”.

Vãn Châu gào khóc trong lòng, sao người Tứ Thiếu lại lọt ra một tên hạ lưu vậy?

Sở Bắc Nghi… mau đến dỗ tôi đi.