Hắn ta tự an ủi bản thân, có khi nào… đại tiểu thư là người tốt không?
Dạ Khuynh có chút luống cuống ấn nút nghe điện thoại. Cô trực tiếp hỏi, giọng ngắn gọn nhưng đong đầy cảm xúc: "Nói đi, anh ấy… đã trở về chưa?"
Đầu dây bên kia khựng lại một nhịp. Với kiểu tình cảm gần như thành bệnh của đại tiểu thư, người ta cũng chẳng cảm thấy lạ nữa.
"Vâng, thưa đại tiểu thư. Vừa nhận được tin, Trì Tịch đã từ Bắc Thành trở về. Theo định vị thì hiện tại xe của đối phương đang ở trên đường cao tốc hướng về Thương Đô."
Giọng nói của Dạ Khuynh run lên, gần như muốn khóc: "Gửi định vị cho tôi, tôi muốn bắt anh ấy về, nhốt lại."
“…”
Giọt nước mắt đọng trên mi, rơi tí tách lên màn hình điện thoại.
Giọng điệu nghẹn ngào cất lên: "Đi cao tốc Thương Đô, rẽ vào đường tắt. Ngay bây giờ."
Royce vốn đã quen phục tùng cô, hắn ta không hỏi nhiều lập tức xoay tay lái nhập vào đường cao tốc.
Cùng lúc đó.
Trong một chiếc xe khác có kiểu dáng đơn giản nhưng xa hoa, người đàn ông ngồi ở ghế sau đang khép hờ mắt. Gương mặt với đôi mắt hẹp dài, sống mũi cao, những đường nét lạnh lùng bị bóng tối phủ lên càng thêm sắc sảo.
Điện thoại liên tục rung lên từng hồi “leng keng”.
Trợ lý ngồi trước nhìn qua gương chiếu hậu, không nhịn được mà lên tiếng: "Anh Trì, lại là fan cuồng đó à?"
Trì Tịch khẽ nhíu mày, không trả lời coi như thừa nhận.
"Anh Trì, người này bám theo anh đã hơn hai năm rồi, có cần báo cảnh sát không?"
Người đàn ông cười khẽ, tự giễu: "Báo cảnh sát? Cảnh sát còn không quản nổi cô ấy."
Dù sao, cô ấy cũng là kiểu người… có thể mua chuộc cả cảnh sát, sau đó dùng cảnh sát đó để chơi đùa anh trong lòng bàn tay. Đến khi chán, lại đá anh đi không thương tiếc.
Ánh mắt của cô cùng với sự nhục nhã ngày hôm đó, anh sẽ không bao giờ quên.
Trợ lý rùng mình: "Cảnh sát còn không quản được… rốt cuộc là ai vậy?"
Trì Tịch không trả lời, chỉ khép mắt lại mặc cho điện thoại tiếp tục rung.
Trợ lý im lặng, xoay tay lái chuẩn bị rẽ ra khỏi cao tốc thì… bất thình lình.
Cách đó 300 mét, một chiếc Porsche màu xám bạc đang lao đến với tốc độ điên cuồng, tựa như muốn đâm thẳng vào xe của bọn họ.
Khoảng cách càng lúc càng gần.
Tim Dạ Khuynh đập loạn, cuối cùng cũng sắp gặp lại anh trai rồi, anh thế mà lại dám bỏ trốn khỏi cô suốt ba năm qua.
Lần này… nhất định phải bắt lại, khóa chặt.
Bàn tay Royce siết vô-lăng đến mức trắng bệch, trán toát mồ hôi: "Khuynh Khuynh… có thể… có thể dừng lại không? Sắp… sắp đâm vào rồi…"