Ngón tay Dạ Khuynh chạm vào da thịt, giọng nói lạnh lùng tựa như phủ một tầng sương mỏng, toát lên vẻ lãnh đạm đến thấu xương: "Đυ.ng đi, không nghe thấy tôi nói gì sao?"
Đây là lần đầu tiên Royce thấy cô nổi giận. Hắn ta sững sờ, theo bản năng giảm tốc độ xe.
"Vô dụng! Món quà tôi chuẩn bị cho anh trai suýt nữa bị cậu phá hỏng rồi!"
Royce bị mắng đến mức nghẹn họng, muốn nói gì đó nhưng lại không dám.
Việc đổi xe vào phút chót chắc chắn là không thể.
“Buông tay ra.”
Khuôn mặt xinh đẹp của cô khẽ cau lại. Ngoài anh trai ra, cô không bao giờ chủ động chạm vào ai khác: “Tôi lái.”
Không biết là vì sợ hay vì đã quen nghe lời, Royce ngoan ngoãn rút tay khỏi vô lăng. Dạ Khuynh lập tức nắm lấy tay lái, đạp mạnh chân ga. Tốc độ xe tăng lên tối đa.
Bên kia.
Trì Tịch cũng nhận thấy có điều gì đó không đúng!
Trợ lý của anh toát mồ hôi lạnh, định tăng tốc để giữ khoảng cách. Nhưng chiếc Porsche màu xám bạc đằng sau lại cứ như định vị được xe của bọn họ, luôn đuổi kịp khoảng cách ngày càng rút ngắn.
“Anh Trì, gặp tên cuồng gϊếŧ người rồi! Bây giờ làm sao đây?” Giọng nói của trợ lý run rẩy.
Trì Tịch mở mắt, bên dưới mái tóc rũ xuống ánh mắt lóe lên sự lạnh lẽo. Anh quay đầu nhìn về phía sau, muốn nói gì đó nhưng đã không còn kịp nữa rồi.
Chiếc Porsche lao đến chỉ còn cách 50 mét.
Ngay khi tưởng sắp đâm vào, nó bất ngờ giảm tốc độ, lách nhẹ sang một bên.
Bỗng nhiên…
Lòng bàn tay Dạ Khuynh siết chặt tay lái. Khuôn mặt dường như nhiễm chút điên cuồng, toát lên vẻ đẹp sắc lạnh và nguy hiểm như một đóa hoa bách hợp bên bờ vực thẳm.
Nụ cười trên khóe môi cô càng lúc càng sâu.
“Anh trai, đây không phải là chính tay anh dạy em sao? Bây giờ, Khuynh Khuynh trả lại nguyên vẹn cho anh.” Cô thầm nói trong lòng.
Chiếc xe vọt lên như tên bắn. Dạ Khuynh cúi người, tăng tốc vượt lên.
Porsche vượt qua chiếc Cayenne màu đen phía trước, sau đó đột ngột xoay vòng tại chỗ, bụi tung mù mịt. Bánh sau ma sát bốc ra tia lửa.
Tuy bị kính xe ngăn cách, không thể nhìn rõ biểu cảm của Trì Tịch, nhưng cô lại có thể cảm nhận rất rõ ràng, ánh mắt mãnh liệt quen thuộc ấy đang nhìn mình.
Anh trai nhất định đang nhìn cô.
Bản năng thúc đẩy Dạ Khuynh đạp phanh. Trong một khoảnh khắc, đầu xe của cô không tránh được mà va vào đầu chiếc Cayenne.
Lúc thân xe chạm nhau, dường như có một luồng điện chạy khắp người cô. Cảm giác ấy… đã lâu lắm rồi cô mới cảm nhận lại.