Thứ đồ như vậy, không nói là nhai nuốt không nổi, mà còn không tốt cho sức khỏe.
Thân thể đang yếu kiêng kỵ nhất là mấy thứ ấy. Trong nhà cái gì ăn được cũng đã vét sạch, nghĩ tới nghĩ lui chỉ còn chỗ bột mì ngon kia mà thôi.
Bà cũng sợ — sợ Lăng Tinh vừa mới tỉnh dậy, lại theo chân con trai bà mà đi.
Trong nhà chẳng có gì gọi là “bổ”, thứ duy nhất tạm coi là bổ chính là chỗ bột mì ấy.
Bảo bà nhịn cho nổi sao?
Nói cho cùng, cũng là do nhà họ Thẩm ép người ta cưới về để xung hỉ, sao có thể cưới người ta về rồi, lại mặc kệ người sống chết?
“Chờ đến đầu xuân, nương nhận thêm mấy mối thêu tay, đến lúc đó mua cho con kẹo mạch nha ăn được không?”
Từ Hữu Phương không thể biến ra bột mì, đành phải dịu giọng thương lượng với con.
Thẩm Lai cũng biết số bột mì ấy là để bồi bổ cho đại ca phu.
Nó không cố tình mè nheo, chỉ là… thực sự đói quá rồi.
Cái đói ấy như con thú nhỏ gặm nhấm trong bụng, đến mức nó không nhịn nổi nữa mà bật khóc, càng đói lại càng muốn ăn.
Nghe mẹ nói đầu xuân sẽ mua kẹo mạch nha, Thẩm Lai đành nghẹn ngào gật đầu.
Đói thì đói, nhưng nó rất thích ăn kẹo ngọt.
“Vâng. Nhưng nương, nương không được gạt con nữa đâu đó.”
Thẩm Lai ấm ức dặn dò, Từ Hữu Phương giơ tay thề sống thề chết rằng sẽ không lừa con.
Phía sau rèm, Lăng Tinh chỉ cảm thấy lòng mình rỗng hoác.
Bát mì tối nay y ăn… ba bát lận.
Y nghe mà xấu hổ vô cùng.
Vì đã ăn hết sạch số bột mì được giữ lại cho sinh nhật của đứa nhỏ kia mà áy náy không thôi.
Nhưng tiếng khóc bên ngoài vẫn chưa dừng lại hẳn.
Cuối cùng, Thẩm Lai nhỏ giọng nói một câu:
“Nương ơi, con nhớ đại ca...”
Một câu thì thào, lại khiến Từ Hữu Phương nước mắt giàn giụa.
Trước đó, Thẩm gia bởi bận rộn tang sự, lại lo lắng cho Lăng Tinh đang hôn mê bất tỉnh, thân tâm đều mỏi mệt chẳng thôi.
Tuy việc Thẩm Hoàn qua đời khiến người người đau lòng, nhưng phần nhiều vẫn là tất bật lo toan, chẳng kịp thương xót.
Bọn họ là chủ gia, mọi chuyện trong ngoài đều phải gánh vác, thực chẳng có dư thời gian để khóc than.
Nay trăm việc đã xong, chút nghĩ đến Thẩm Hoàn liền lệ rơi đầy mặt.
Tưởng niệm quẩn quanh, mà chẳng thể cùng người gặp lại.
Tình cảm dễ lay động lòng người, Lăng Tinh ở sau rèm, khóe mắt cũng nhuốm ướt.
Một thân chí khí của Thẩm Hoàn, nay đành uổng phí, khiến người chẳng khỏi tiếc thương thay hắn.
Huống chi bản thân y giờ đây cô độc một mình, lại rơi vào hoàn cảnh xa lạ chưa từng hay biết.
Tuy lúc trước tự mình trấn an, song rốt cuộc nơi này là chốn nào, y hoàn toàn mờ mịt chẳng rõ.
Ngày tháng về sau sẽ ra sao, trong lòng càng thêm thấp thỏm.
Cảm giác lơ lửng bất an, lòng rối như tơ vò, chân như đạp vào khoảng không, khiến người ta vô cùng ngột ngạt.
Lăng Tinh chẳng ở sau rèm nữa. Khi nãy là bởi nghe tiếng khóc, sợ có điều chẳng lành mới ra xem thử.
Nay đã rõ nguyên do, y bèn đứng dậy trở về giường.
Song nằm xuống rồi vẫn chẳng thể ngủ yên, lời Thẩm Lai nói khiến y cảm thấy nguy cơ bủa vây, trong đầu chỉ toàn nghĩ phải làm sao no bụng qua ngày.
Thẩm gia đã nghèo, y còn bần hàn hơn cả Thẩm gia.
Tiền bạc... rốt cuộc phải kiếm từ đâu đây?
Lăng Tinh trăn trở tới tận nửa đêm mới thϊếp đi. Sáng hôm sau, vừa chớm tinh mơ, y đã bị đánh thức bởi một tiếng động.
Mắt còn chưa kịp thích ứng, liền trông thấy một tiểu cô nương tết tóc sừng dê ngồi ở đầu giường mình.
Tiểu cô nương thân hình gầy gò, tóc có phần vàng vọt, tứ chi thon nhỏ, thoạt nhìn rất yếu ớt.
Thấy Lăng Tinh mở trừng mắt nhìn mình, nàng co cổ lại, e dè nói nhỏ:
“Bà nội bảo cháu tới gọi đại bá phu dậy dùng điểm tâm.”
Lăng Tinh ngẩn người chốc lát, mới nhận ra nàng là ai – là một trong hai hài tử song sinh mà Tào Mẫn Nguyệt , tức tứ đệ muội trên danh nghĩa của y, mang tới.
Dù đã bảy tuổi, nhưng thân hình gầy gò bé nhỏ, nói là hài tử bốn, năm tuổi cũng có người tin.
Thời xưa trẻ con thường dễ yểu mệnh, chắc cũng bởi dinh dưỡng chẳng đủ đầy.
Trước kia Thẩm Hoàn từng nói qua tên họ bọn trẻ với y, sau khi theo mẫu thân nhập Thẩm gia, hai đứa đều đã đổi sang họ Thẩm.
Nay tiểu cô nương gọi là Thẩm Tiểu Xuân, còn ca nhi gọi là Thẩm Tiểu Hạ.
Lăng Tinh xoa mặt, cố gắng khiến bản thân tỉnh táo đôi chút, cất giọng dịu dàng:
“Được rồi, Tiểu Xuân, ta sẽ dậy ngay.”
Hoàn thành lời bà nội căn dặn, Thẩm Tiểu Xuân chẳng dám nán lại lâu trong phòng, vội vàng chạy ra ngoài như một làn khói.
Quần áo trên người Lăng Tinh đã rách đến mức chẳng còn mặc nổi. Trước kia y mới xuyên tới, bộ xiêm y vá víu kia là do người nhà họ Thẩm thay y tìm giúp.
Y không vứt bỏ mấy bộ y phục rách rưới của mình, mà vẫn mặc lót bên trong, hy vọng có thể giữ ấm thêm chút nào hay chút nấy.
Mặc y phục xong xuôi, Lăng Tinh xỏ đôi giày rơm đã rách, vén rèm đi ra ngoài.
Chân núi chỉ có mỗi Thẩm gia cư ngụ, nhà cửa cùng sân vườn chiếm diện tích kỳ thực cũng không nhỏ.
Có điều nghĩ lại lúc xây căn nhà đất này, bởi muốn tiết kiệm chút bạc nên phòng xá làm cũng không quá lớn.
Chính giữa là ba gian nhà đất, gian phía đông vốn là chỗ ở của Thẩm Hoàn, lúc sinh bệnh cần tĩnh dưỡng, nên chiếm riêng một phòng.
Từ sau khi Thẩm Hoàn khuất núi, gian đông ấy vẫn do Lăng Tinh ở.
Phòng phía tây là chỗ ở của hai lão Thẩm gia. Đêm xuống, nhà chính dùng ghế cùng tấm ván gỗ ghép thành giường, Thẩm Lai liền ngủ ở đó.
Trước kia khi Thẩm Yến còn chưa gả chồng, nàng cũng ngủ cùng Thẩm Lai trong nhà chính.