Góa Phu Lang Làm Giàu

Chương 9

Một ngày sau khi Thẩm Hoàn được chôn cất, Lăng Tinh rốt cuộc tỉnh lại.

Trong phòng, ngoài Từ Hữu Phương ra còn có mấy người thím trong thôn, đang nắm tay bà an ủi, người một câu, ta một lời.

“Thẩm mẫu à, ngươi cũng đừng lo quá. Con dâu lớn nhà ngươi đây là có tình cảm với Đại Lang nhà mình, nên người mất rồi mới chịu không nổi mà ngất như vậy thôi.”

“Đúng đấy, dù là gả về để xung hỉ, nhưng tình cảm thì ai mà đoán trước được? Ca nhi này sống tình cảm, Đại Lang nhà ngươi ở trên trời có linh thiêng, chắc chắn sẽ phù hộ cho y bình an.”

“Đúng rồi. Lại nói, không phải chính Đại Lang trước lúc mất cũng căn dặn cả nhà chăm sóc phu lang của mình thật tốt sao? Người cứ yên tâm, thằng bé có tình như vậy, nhất định không nỡ để người mình thương xảy ra chuyện. Biết đâu lát nữa tỉnh lại thật ấy chứ.”

Vừa dứt lời, một người thím theo bản năng nhìn về phía giường, thì phát hiện người đang nằm đó khẽ khàng mở mắt ra.

Bà thím vỗ đùi cái đét, vui mừng reo lên:

“Ai da! Đại Lang linh thiêng phù hộ rồi! Phu lang nó tỉnh rồi này!”

Lần tỉnh lại này, Lăng Tinh cảm nhận rõ ràng, linh hồn của y đã hoàn toàn hòa hợp với cơ thể.

Nhờ việc Lăng Tinh tỉnh lại, không khí u ám trong nhà họ Thẩm cũng vơi đi ít nhiều.

Từ Hữu Phương tiễn mấy người thím về, rồi tự mình xuống bếp nấu cho Lăng Tinh chút gì ăn.

Vẫn là mì sợi, Lăng Tinh ăn liền ba bát mới thấy đỡ mệt.

“Còn chỗ nào không thấy thoải mái không?” Từ Hữu Phương ngồi cạnh, lo lắng hỏi khi thấy y ăn xong sạch cả tô.

Lăng Tinh lắc đầu, khẽ nói:

“Không còn thấy khó chịu gì nữa rồi, để nương phải lo lắng.”

Chữ “nương” thốt ra nhẹ nhàng, không hề mang chút gượng gạo nào.

Dù sao thì y cũng đã bước chân vào nhà họ Thẩm, sau này còn phải sống nhờ ở đây, gọi một tiếng “nương” là chuyện tự nhiên. Đổi cách xưng hô khác chẳng những không hợp tình hợp lý, còn dễ khiến cuộc sống sau này thêm phần khó xử.

Từ Hữu Phương nghe Lăng Tinh nói không còn khó chịu, trong lòng cuối cùng cũng nhẹ nhõm.

Lại thêm một tiếng “nương” kia, khiến bà vui mừng không thôi. Câu xưng hô này chứng tỏ đứa con dâu cả này có lòng giữ đạo làm vợ, không có ý muốn rời khỏi nhà họ Thẩm.

Như vậy thì tốt rồi — nếu không, con trai bà vừa mới mất, phu lang nó thuộc về nhà người khác thì thật quá xót xa.

“Đại Lang có để lại cho con ít đồ, nương để dưới gối đó.”

Từ Hữu Phương nói xong thì rời khỏi phòng.

Dưới ánh đèn leo lét, Lăng Tinh thò tay dưới gối, lấy ra vài món đồ.

Một chiếc vòng tay gỗ được mài giũa tinh xảo, một dây buộc tóc bằng gấm hơi cũ, và một chiếc trâm bạc rỗng ruột.

Chiếc trâm đó rất nhẹ, tám phần là chỉ mạ bạc bên ngoài, giá trị chắc cũng không bao nhiêu.

Nhưng đây có lẽ là những thứ tốt nhất mà Thẩm Hoàn có thể để lại cho Lăng Tinh.

Lúc còn hôn mê, Lăng Tinh từng nghe người nhà họ Thẩm nhắc đến nội dung di thư của Thẩm Hoàn.

Không có tài sản hay vật gì quý giá, chỉ có những lời xin lỗi nặng trĩu gửi đến người thân, và sự nhờ vả mong họ thay mình chăm sóc phu lang.

Thật sự là một người ôn hòa, thiện lương.

Lăng Tinh cẩn thận cất những món đồ đi, trong lòng không khỏi nặng nề.

Nếu như Thẩm Hoàn có một thân thể khỏe mạnh, chắc chắn sẽ là kiểu công tử ôn nhuận như ngọc trong truyền thuyết.

Nửa đêm, Lăng Tinh bị tiếng khóc bên ngoài làm thức giấc.

Chiếc áo khoác lông dày mà Thẩm Hoàn từng mặc, không biết từ lúc nào đã được đắp lên người y.

Có lẽ vì trong phòng không có bếp lò, người nhà sợ y lạnh nên mang vào đắp cho.

Trời lạnh thật sự, nhưng hiện tại, với y thì giữ ấm quan trọng hơn là thương tiếc người đã khuất.

Lăng Tinh choàng thêm chiếc áo khoác, quấn chặt lấy người rồi lần theo tiếng khóc đi ra ngoài.

Đến gần cửa, y dừng lại bên rèm, nghe thấy giọng thì thầm nghẹn ngào từ bên ngoài.

“Nương... con đói...”

Thẩm Lai vừa nức nở, vừa rấm rứt kể với mẹ.

Từ Hữu Phương thở dài:

“Nương đi nấu chút nước ấm cho con uống.”

“Con không muốn nước ấm đâu... con muốn ăn mì...”

Giọng Thẩm Lai nghẹn lại, càng lúc càng đau buốt.

“Lúc trước nương nói chỗ bột mì đó để dành làm mì trường thọ cho sinh nhật con... Nhưng hôm nay con mở ra xem rồi, chẳng còn gì cả...”

Từng câu từng chữ như kim đâm vào tim. Từ Hữu Phương nghe con nói vậy, trái tim bà cũng như bị bóp nghẹt, đau đớn từng cơn.

Đứa nhỏ này không giống mấy đứa trước, ít nhiều gì cũng từng được hưởng chút phúc.

Chỉ có nó — vừa sinh ra đã ở cái thôn nghèo Tiểu Liễu, lúc đó nhà đã nghèo tới mức “trứng chọi đá”, một đồng tiền cũng phải bẻ làm mấy phần mà tiêu.

Thứ duy nhất mà nhà họ có thể cho con, chính là mỗi năm đến sinh nhật, dùng ít bột mì loại tốt nhất để nấu một bát mì trường thọ.

Nhưng năm nay thì thật đặc biệt.

Phu lang Đại Lang vừa mới đi qua quỷ môn quan một chuyến, vất vả lắm mới giữ được mạng, chẳng lẽ lại để nó ăn mấy món cám mì cho qua bữa?