Lên cấp ba cô mới học đạp xe, lúc đó bị vấp phải viên đá, bánh xe lệch hướng đâm thẳng vào xe Lương Duật bên cạnh. Cậu cùng chiếc xe đổ nhào xuống hồ nước phía dưới.
Lương Sơ Doanh hoảng hốt.
Lương Duật không biết bơi, suýt chết đuối. Cô lập tức đạp xe về nhà gọi người cứu cậu lên. Sau đó, cậu sốt cao gần một tuần liền. Lương Khánh lắc đầu liên tục, dành cả buổi dạy dỗ cô.
Lương Sơ Doanh đứng trước mặt bố, hai tay siết chặt, nói mình không cố ý, cũng không ngờ lại thành ra thế.
Đúng lúc đó, Lương Duật tỉnh lại, gương mặt đỏ ửng vì sốt, hàng mi run rẩy, đôi mắt đỏ ngầu như máu. Cậu dùng bàn tay nóng hổi nắm lấy tay Lương Sơ Doanh, giọng khàn khan đứt quãng: "Không phải lỗi của chị... là do em bất cẩn."
Dường như kiệt sức, nói xong cậu lại nhắm mắt, môi trắng bệch, nhưng tay vẫn nắm chặt tay cô không buông, nóng ran nhưng rất có lực, không giống vẻ bệnh tật bên ngoài.
Lương Sơ Doanh không ngờ cậu lại nói vậy, mím môi, trái tim như rong biển bị ngâm nở, từng sợi nhỏ quấn vào nhau rối bời.
Tính kỹ lại, Lương Duật chưa từng làm điều gì xấu, thậm chí còn đối xử tốt với cô. Mỗi năm sinh nhật cô, cậu đều dành dụm chút tiền tiền vặt ít ỏi để mua quà, chỉ là cô chẳng bao giờ để ý, xem cũng không xem liền vứt xó.
Lần này tuy không cố ý, nhưng cô suýt nữa đã hại chết Lương Duật. Lương Sơ Doanh sẵn sàng nhận lỗi, tuyên bố chỉ cần cậu khỏi bệnh, từ nay về sau hai người sẽ sống như chị em ruột.
Cánh tay người trên giường khựng lại một chút, không rõ là vui hay giận.
Lương Khánh thở dài bưng trán, bảo từ nay về sau cô không được gây khó dễ cho Lương Duật nữa, rốt cuộc cũng là người một nhà, hà tất phải đẩy chuyện đến mức này.
Di chứng sau khi suýt chết đuối biến mất rất nhanh. Lương Khánh bảo Lương Sơ Doanh đợi cậu khỏi bệnh rồi hai người ngồi lại nói chuyện, mong họ hòa giải. Thế là cô gọt một quả táo, bưng vào phòng Lương Duật.
Lương Sơ Doanh gõ cửa phòng, bên trong vọng ra giọng nói nhẹ nhàng mời cô vào.
Lương Duật đang ngồi trước bàn học sửa bài tập còn thiếu. Lương Sơ Doanh là học sinh nghệ thuật, chuyên mỹ thuật, áp lực học văn hóa không nặng bằng cậu nhưng cũng không giỏi lắm. Năm thi đại học đầu tiên, điểm đủ vào Học viện Mỹ thuật Tây An, nhưng trong lòng cô vẫn canh cánh một chuyện nên không đi, quyết định học lại một năm. Vì thế năm nay Lương Duật cấp ba, còn cô nếu tính thì phải học đại học rồi.