Lúc đó Lương Duật còn chưa cao lắm, mặc bộ đồ mỏng dính, giày bông ướt sũng, như chẳng có mấy bộ quần áo. Chiếc áo bông trắng mỏng tanh bị gió thổi bay góc áo, khăn quàng che khuất nửa khuôn mặt. Đôi mắt như phủ làn sương mờ, mơ hồ khó nắm bắt.
Lúc ấy Lương Sơ Doanh còn quá nhỏ, chưa từng nghĩ, nếu bố cô thực sự thương đứa trẻ này, sao có thể để cậu mặc mỗi bộ đồ xuân trong trời lạnh thế này mà không mua cho cậu cái áo nào?
Lương Duật ngẩng đầu thấy Lương Sơ Doanh. Cô bé không hề giấu diếm ác ý với cậu, ngón út kéo khóe mắt làm mặt xấu. Lương Duật ánh mắt trầm tĩnh khác hẳn lứa tuổi, lạnh lùng nhìn cô vài giây, như thể vì cận thị mà nheo mắt. Ánh mắt ấy khó hiểu, quét từ trên xuống dưới khắp người cô, khiến Lương Sơ Doanh bỗng nhiên rùng mình.
Ngay sau đó, cậu lại nở nụ cười ngoan ngoãn đủ để mê hoặc lòng người. Làn da trắng như tuyết, khuôn mặt yêu nghiệt, đôi mắt mờ ảo như sắp hóa thành nước trào ra.
Lương Sơ Doanh lặng lẽ buông tay xuống, trong lòng chửi cậu giả tạo, quay về phòng.
Lương Duật là đứa trẻ tâm tư thâm trầm, từ nhỏ đã vậy. Bề ngoài luôn tỏ ra nhẫn nhục cam chịu, nhặt đồ chơi cô vừa ném xuống đất rồi bước lên trả lại.
Lương Sơ Doanh tức không chịu nổi, lại đem đồ chơi ném xuống trước mặt cậu.
Mỗi lần như thế, Lương Duật dùng răng cắn nhẹ môi dưới, đôi mắt như đầm nước sâu, nhưng biểu cảm ấy thoáng qua rất nhanh, đến mức không bắt kịp. Ngay sau đó, cậu lại mỉm cười, giả vờ bất lực chạy xuống nhặt lên đưa cho cô, nói: "Chị đừng trêu em nữa."
Như một con chó vậy.
Nhưng chỉ cần Lương Khánh không ở bên, cậu lập tức trơ ra như đá, thích nhất là đứng phía sau lặng lẽ nhìn Lương Sơ Doanh chằm chằm, âm trầm lạnh lẽo.
Ánh mắt ấy khiến cô liên tưởng đến những con bù nhìn đầy dây đỏ trong tranh dân gian.
Lương Sơ Doanh chưa bao giờ có thiện cảm với cậu, cho rằng từng cử chỉ của cậu đều đáng ghét, thậm chí còn có những hành động trẻ con tranh sủng trước mặt bố mẹ để bài xích Lương Duật.
Tuy nhiên, có một điều cô đã nhầm, Lương Duật trong nhà dường như chẳng có địa vị gì. Lương Khánh đem cậu về nhưng chẳng mấy khi để ý.
Cũng dễ hiểu, không biết là từ bao giờ, bố cô đột nhiên trở nên cực kỳ bận rộn. Lương Sơ Doanh tưởng là do thăng chức nên công việc nhiều lên, ông hiếm khi quan tâm đến cuộc sống thường ngày của hai chị em.
Lần đầu tiên Lương Khánh vì Lương Duật mà giáo dục cô là khi hai người học cấp ba.
Trên đường đạp xe về nhà, cô vô tình đẩy cả người lẫn xe của Lương Duật xuống ao. Chuyện này ầm ĩ đến mức cả khu phố đồn đại, Lương Khánh buộc phải để tâm.