Thập Niên 70: Cô Gái Nhỏ Siêng Năng Làm Ruộng Nuôi Chính Mình

Chương 5

Chưa hết, còn có cả cái hôn ước từ trên trời rơi xuống của nguyên chủ nữa chứ… Mười sáu tuổi đã bị ép đính hôn, cô không buồn lẩm bẩm gì thêm, thời đại khác, hoàn cảnh khác, chẳng biết trách ai.

Nhưng mà, cô sống hơn hai mươi năm trời chưa từng yêu đương mối nào, không biết phải cư xử với con trai ra sao, giờ tự nhiên xuất hiện một vị hôn phu, lại còn ở nhờ nhà người ta, ghét bỏ người ta, còn định đòi huỷ hôn… ối giời ơi, đúng là đau cả đầu!

Diệp Hân rầu rĩ lòng vòng trong nhà vài lượt, đi mỏi chân bèn dựa vào tường định nghỉ một chút, ai ngờ vừa chạm tay vào đã thấy sần sùi nhám nháp, cô ngẩng đầu nhìn thử thì thấy tường đất nện gạch đỏ, lớp ngoài đã tróc gần hết.

“Trời đất ơi…” Cô nhăn mặt, rụt tay về, phủi phủi mấy cái mới rũ được lớp bụi đất màu vàng vương lại.

Nhà của Thẩm Trác nếu tính theo tiêu chuẩn nông thôn thì cũng coi như là khá rồi, nhưng trong mắt cô (người quen sống ở khu nhà lầu thành phố) thì vẫn là đơn sơ hết sức.

Phủi sạch bụi xong, cô lại đảo mắt đánh giá sơ căn phòng.

Trong phòng chỉ có một chiếc giường gỗ với một cái tủ quần áo, đến cái ghế cũng chẳng thấy đâu, đơn giản đến mức không thể đơn giản hơn. Cái giường và tủ này là do mua bằng tiền hỗ trợ khi thanh niên trí thức xuống nông thôn, đều còn khá mới, gỗ tốt chắc nịch, lúc trước cô vừa chuyển từ ký túc xá thanh niên trí thức về đây.

Giường cũng chẳng có gì đặc biệt, chỉ là một tấm ván gỗ kê lên làm giường, nhìn cái hiểu ngay. Chiếc tủ thì được cái cao lớn, có thể cất được nhiều đồ. Vì khí hậu vùng này thường ẩm ướt, nên phía dưới còn kê cao thêm khoảng ba mươi phân, lót mấy thanh gỗ làm chân, phía dưới đặt một đôi giày bông, một đôi giày vải, và hai cái chậu tráng men, bên trong có khăn mặt và một cục xà phòng đã mòn vẹt.

Cả căn phòng toát lên hai chữ: nghèo xác xơ.

Điều kiện sống chênh lệch lớn quá khiến cô không nhịn được thở dài.

Cô cúi đầu nhìn đôi bàn tay khô gầy vàng vọt, da dẻ sạm như màu sáp nến, chẳng có chút nào giống với vẻ mềm mại căng tràn của thiếu nữ mười sáu tuổi. Kéo nhẹ mái tóc mình, dài thì dài đó, nhưng phần đuôi đã khô vàng, xơ xác như rơm, nhìn mà phát ngán.

Bộ dạng thiếu dinh dưỡng này, căn nguyên chính là: đói.

Đây chính là cái thời kỳ… ăn không đủ no.

Nghĩ tới đó, Diệp Hân nghiêm túc đứng thẳng người, nhân lúc trong nhà không có ai liền đi thẳng sang nhà chính, đứng trên một cái tủ gỗ đã bắt đầu mục ở góc, lật ra được một quyển lịch cũ kỹ đã úa màu năm tháng, tra thử xem mình đang ở niên đại nào.