Vừa xem xong, cô choáng váng suýt ngất.
Tháng sáu năm 1970, cái thời kỳ mười năm đại biến động còn chưa đi được một nửa!
Trở lại phòng mình, cô ôm ngực ngồi thở dốc một lúc lâu, mãi mới miễn cưỡng lấy lại bình tĩnh.
Không còn cách nào khác, đã đến rồi thì phải sống cho đàng hoàng, lại chẳng thể quay về được nữa, đành cố gắng làm quen với cuộc sống mới mà thôi.
Thân thể hiện giờ ngoài việc gầy guộc còn thấp bé nhẹ cân, chiều cao chưa nổi một mét sáu, nhưng nếu cố gắng ăn uống đầy đủ, biết đâu lại còn có thể cao lên một chút.
Nghĩ tới đây, trong lòng Diệp Hân khẽ động, cảnh vật trước mắt bỗng thay đổi, cô xuất hiện giữa một khoảng không gian rộng lớn.
Không gian ấy ước chừng bảy tám mẫu đất, ở giữa là một căn nhà nhỏ, trước cửa có một gốc cây tán lá xum xuê, dưới tán cây là một dòng suối nhỏ nước trong vắt róc rách chảy. Bao quanh căn nhà là tám thửa ruộng vuông vức, đất đai màu mỡ, nhìn một cái đã thấy thích mê.
Không gian này là thứ Diệp Hân phát hiện được sau khi xuyên tới thế giới này. Trước khi thím Hoàng tới gõ cửa, cô đã tranh thủ nghiên cứu một hồi, kết quả lại đau đầu như búa bổ.
Cô đoán rằng mình có được thứ này là nhờ lần tai nạn lúc lái xe, rõ ràng mặt đường bằng phẳng, vậy mà đột nhiên lồi ra một hòn đá, khiến cô ngã nhào, lại ngã không hề nhẹ. Có lẽ chính cú ngã đó khiến cô "bay màu", để rồi tỉnh lại trong thân xác người khác.
Biết đâu cái hòn đá hại cô chết kia cũng "hối lỗi" mà tặng cho cô chiếc bàn tay vàng này bù đắp lại, nghe thì hoang đường thật đấy, nhưng nếu ngẫm kỹ lại… cũng hợp tình hợp lý.
Dù sao thì, có bàn tay vàng còn hơn không. Có thứ này, chắc không đến mức phải chết đói?
Nghĩ đến đây, Diệp Hân lại thấy trong lòng dấy lên một tia hy vọng.
Không gian này nhìn qua là biết có thể trồng trọt, biết đâu năng suất còn cao hơn bên ngoài, chỉ cần biết tận dụng thì muốn dưỡng thân thể, sống khỏe mạnh cũng không phải chuyện viển vông!
Chỉ là… sau khi đi một vòng trong ngoài, hy vọng trong cô lại vơi đi quá nửa. Trong phòng trống trơn, tám thửa ruộng kia cũng chưa trồng gì cả, không gian thì rộng nhưng hiện tại chỉ là một bãi đất hoang chưa khai phá.
Diệp Hân chỉ đành tiếc nuối rời khỏi không gian, đầu lại choáng váng thêm mấy phần.
Cô ôm trán ngồi xuống mép giường, nhăn mày nhíu mặt, còn chưa kịp nghỉ ngơi thì bụng đã "biểu tình", phát ra tiếng ục ục vang vọng cả căn phòng.