Thế nhưng nguyên chủ lại chẳng màng, vốn cũng chẳng ưa nổi cảnh chen chúc trong ký túc xá, nghe nói nhà họ Thẩm có sân riêng phòng riêng, cô liền lấy cớ chăm sóc cha Thẩm mà dọn sang ở luôn.
Về phần Thẩm Trác, ban đầu thật ra cậu không muốn đính hôn, nhưng cha đã bệnh thế kia mà còn phải lo chuyện cưới xin cho con, nghe chẳng khác nào đang chuẩn bị hậu sự. Cậu cũng chẳng tiện từ chối.
Huống chi mẹ cậu mất sớm vì khó sinh, nhà chỉ còn hai cha con, ngày thường cậu phải tranh thủ làm công kiếm công điểm, trong nhà thật sự cần có người chăm nom cha già, vì thế cũng đành đồng ý, để mặc cô dọn vào ở.
Nguyên chủ chẳng mấy bận tâm ánh mắt người đời, dọn lên sườn núi ở cùng nhà họ Thẩm. Có phòng riêng, việc chăm sóc người bệnh thì lấy làm cái cớ, thực ra cũng chẳng chăm nom tử tế, càng không phải hạng siêng năng.
Chưa đầy hai tháng sau, cha Thẩm mất.
Nói thật, không thể trách cô khiến ông cụ mất. Ai ai cũng biết ông bệnh nặng như vậy sống được ngày nào hay ngày đó. Cho nên khi ông mất, chẳng ai đổ tội lên đầu cô cả.
Nhưng vừa lo xong tang sự, cô đã nháo đòi hủy hôn. Thế thì đúng là vô tình vô nghĩa!
Đặc biệt khi mọi người biết lý do cô từ hôn là vì hơn một tháng ở chung, phát hiện nhà họ Thẩm nghèo xơ xác, vì lo chạy chữa cho cha mà vét sạch tích cóp bao năm.
Cô lại thấy mấy nhà khác trong thôn khá giả hơn, liền muốn đổi hướng tìm chỗ tốt hơn. Chuyện này vừa lộ ra, ai nấy trong thôn đều hằn học, mắng cô là người tham phú phụ bần, bội bạc vô ơn.
Cũng vì thế nên hôm nay cô mới bị cảm nắng đến mức té xỉu. Vốn dĩ cô ít làm công, lại cố tình đến gần người mình để ý, muốn nhân cơ hội làm thân. Nhưng chưa nói được mấy câu, trời nóng như thiêu, liền ngất lăn ra giữa ruộng.
“Cái mớ rối rắm này… tôi rốt cuộc đã gây ra nghiệt gì đây trời!”
Diệp Hân ôm đầu than thở, bộ dáng đau khổ hết biết.
Chẳng trách khi nãy thím Hoàng Nguyệt Mai lại nói mấy lời như thế. Với tính cách của nguyên chủ, người trong thôn ai nấy đều tránh cho xa, vậy mà vẫn có người kiên nhẫn tới khuyên nhủ, thì đúng là những người tử tế hiếm hoi.
“Giờ biết làm sao bây giờ…”
“Lẽ nào tôi thật sự phải ở đây làm ruộng sống qua ngày sao?”
“Cảm giác mệt muốn xỉu luôn ấy…”
Diệp Hân trong lòng đầy âu lo, vừa lẩm bẩm vừa đi tới đi lui trong phòng như gà mắc tóc.