Giờ phút này, Diệp Hân đang ngồi bệt trên chiếc giường ván cứng như đá, mặt mày nhăn nhó như bánh bao chiều.
Dựa theo ký ức vụn vặt trong đầu, nguyên chủ cũng tên Diệp Hân, năm nay mới mười sáu tuổi, là một trong những thanh niên trí thức trong phong trào “lên núi xuống làng”. Cô vừa được phân về đại đội Phong Thủy hồi tháng ba, giờ đã là tháng sáu, nghĩa là mới xuống nông thôn ba tháng thôi.
Cuộc sống làm nông ở vùng quê vốn đã chẳng dễ dàng, đằng này nguyên chủ lại còn tính tình bướng bỉnh, khiến Diệp Hân không khỏi thấy đau đầu thay.
Tính cả nguyên chủ, hiện tại trong đại đội Phong Thủy có tổng cộng chín thanh niên trí thức gồm bốn nam, năm nữ. Theo chính sách, nhà nước cấp tiền hỗ trợ gọi là “phí an trí”, dùng để xây ký túc xá, mua giường chiếu, vật dụng cần thiết, mấy người trẻ cùng ăn ở tập thể.
Ban đầu, vì nguyên chủ nhỏ tuổi nhất nên ai cũng nhường nhịn, thương yêu. Nhưng ai mà ngờ, tới lượt nấu cơm thì cô ta lại trốn việc, sáng nào mọi người cũng dậy sớm đi làm, chỉ riêng cô ta ngủ nướng.
Còn thêm cái tật thích chiếm tiện nghi, lấy dùng đồ người khác mà không xin phép… Chưa đến một tháng đã khiến cả đám tức muốn học máu. Không chỉ bị nhóm thanh niên trí thức tẩy chay, mà còn làm mất mặt tập thể thanh niên trí thức của đại đội Phong Thủy.
Nguyên chủ từng bị chê là ham giàu chê nghèo, chuyện này khiến Diệp Hân đau đầu không ít, trong lòng cũng cảm thấy xấu hổ vô cùng.
Khi nguyên chủ vừa xuống nông thôn được hơn một tháng, cha của Thẩm Trác trong một lần lên núi hái thuốc chẳng may bị ngã gãy chân. Thương tích nặng, ông tự biết mình sống không được bao lâu nữa, bèn vội vàng lo chuyện trăm năm cho con trai.
Nhà họ Thẩm vốn là dân từ nơi khác chuyển đến, lại nghèo, trong mắt mấy nhà khá giả bản địa thì chẳng đáng để mắt tới. Vậy mà ông cụ Thẩm ngó trước ngó sau, cuối cùng lại vừa ý nguyên chủ.
Một phần vì cô mới mười sáu, Thẩm Trác mười bảy, tuổi tác sát nhau, xem như có thể cùng nhau lớn lên.
Thứ nữa, nguyên chủ dù sao cũng là thanh niên trí thức, là người thành phố, cái danh ấy vẫn còn chút tiếng tăm.
Lúc đó, nguyên chủ đang bị nhóm thanh niên trí thức cô lập, nghe tin cha Thẩm nhờ người đến hỏi, cô cũng chẳng nghĩ ngợi gì nhiều mà đồng ý ngay. Hành động này khiến đám thanh niên trí thức càng khinh thường, cho rằng cô tầm nhìn hạn hẹp.
Ai nấy đều ôm mộng ngày nào đó được quay về thành, dù có tìm đối tượng cũng phải trong nhóm thanh niên trí thức mà tìm, chứ ai lại đi đính hôn với người trong thôn? Quả là nghĩ quẩn!