Thập Niên 70: Cô Gái Nhỏ Siêng Năng Làm Ruộng Nuôi Chính Mình

Chương 2

Có điều, nhân lúc cô còn đang dịu giọng, Hoàng Nguyệt Mai cũng không nhịn được mà buông thêm vài lời thật lòng: “Tôi nói này, thanh niên trí thức Diệp àh, thằng bé Thẩm Trác nhà người ta là đứa ngoan hiền, cha nó mới mất, trong lòng còn đang rối bời, không chịu nổi cô cứ làm ầm ĩ mãi như thế đâu! Nếu thật sự không muốn sống cùng nó, thì sớm dọn về ký túc xá của thanh niên trí thức đi. Cô với nó còn chưa cưới hỏi gì, giờ tách ra, ai đi đường nấy, cũng không làm khổ nhau!”

“Nói thật chứ, chưa từng thấy cô gái nào chưa cưới mà đã dọn đến ở nhà trai cả…”

Quả nhiên lại lôi chuyện này ra nói! Diệp Hân chỉ thấy da đầu tê rần, trong lòng ngượng chín cả người, chỉ muốn hét to một tiếng cầu cứu.

Thấy cô cúi đầu không hé một lời, thím Hoàng Nguyệt Mai lại tiếp lời: “Cô đã chuyển hộ khẩu về chỗ chúng tôi rồi, thì phải đi làm tử tế, kiếm công điểm mới có cơm mà ăn chứ? Cả ngày gây chuyện, không chỉ hại mình mà còn kéo theo người khác, bị người ta chê cười cũng chẳng oan. Cô nói xem tôi nói có đúng không?”

Diệp Hân chỉ còn cách ráng cười gượng: “Cảm ơn thím đã nhắc nhở, tôi sẽ suy nghĩ kỹ.”

Lúc này, thím Hoàng mới bồng con quay người rời đi.

Diệp Hân đóng cánh cổng sân lại, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.

Tháng sáu nóng như đổ lửa, cô né ánh nắng chói chang lùi về phía phòng phía tây. Dù trong nhà cũng oi bức như cái lò, cô vẫn không muốn đứng ngoài nắng thêm giây nào. Cảm giác cứ như có chuyện mờ ám nên càng không muốn bị người ta bắt gặp.

Cô xuyên tới đây cũng mới hơn một tiếng đồng hồ, đúng vào lúc nguyên chủ bị cảm nắng ngã gục.

Vốn dĩ cô là một nhân viên xã hội thuộc thế hệ 9x đời cuối ở thế kỷ 21, vừa mới tốt nghiệp đại học chưa đầy một năm. May mắn thay, cô thi đậu viên chức nhà nước, dù chỉ ở cấp cơ sở, vừa ít tiền lại nhiều việc, ngày nào cũng bù đầu bù cổ, nhưng so với cảnh thất nghiệp hay tốt nghiệp rồi không kiếm nổi việc, thì cô đã thấy mãn nguyện lắm rồi.

Sáng nay như thường lệ, cô cưỡi xe điện đi làm, nào ngờ trên đường cán phải hòn đá, xe lật người bay, đầu gối va đập rướm máu khiến cô hoa mắt chóng mặt rồi ngất xỉu. Đến lúc tỉnh lại, cô đã thấy mình nằm trong căn phòng lát gạch đỏ rêu phong, ngập tràn mùi thời đại, người không còn là người cũ, vết thương cũng chẳng còn, chỉ có thân xác là mới toanh.